Một Ly Rượu Mà Khiến Tôi Chờ Anh Một Đời Sao?
Một Ly Rượu Mà Khiến Tôi Chờ Anh Một Đời Sao?
Chú thích: trong mẩu truyện này Duy lớn tuổi hơn Quang Anh nhé
Tớ sẽ gọi:
Quang Anh: anh
Đức Duy: cậu
_____________________________________________________________________________
Quán bar "Midnight Blue" lặng lẽ trong một góc phố cổ, ánh đèn xanh mờ chiếu xuống mặt quầy, nơi một người đàn ông đứng lau ly thủy tinh như thói quen đã nhuần nhuyễn nhiều năm. Cậu là Duy, chủ quán – đôi mắt đượm buồn và giọng nói trầm ấm như bản nhạc jazz giữa đêm mưa.
Tối hôm đó, một chàng trai bước vào quán, áo sơ mi trắng ủi thẳng, khuôn mặt sáng sủa, nhưng ánh mắt ngơ ngác. Anh là Quang Anh con trai duy nhất của một gia đình tài phiệt, vừa chạy trốn khỏi một bữa tiệc đính hôn được sắp đặt.
Nguyễn Quang Anh
Anh... có thể cho tôi một ly gì đó nhẹ thôi không?
Quang Anh hỏi, giọng run nhẹ
Hoàng Đức Duy
Martini, vừa đủ say, không quá đắng
Nguyễn Quang Anh
Cảm ơn anh
Anh cười, nhưng ánh mắt vẫn còn bối rối
Nguyễn Quang Anh
Tôi không biết phải làm gì với cuộc đời mình nữa...
Duy không đáp, chỉ lặng lẽ rót rượu
Hoàng Đức Duy
Có những lúc, cuộc đời chỉ cần một ly rượu để tạm quên
_____________________________________________________________________________
Sau ly Martini đầu tiên, những buổi tối nối nhau, Quang Anh dần quay lại quán như một điểm đến không tên. Họ nói chuyện – về sách, về phim, về thế giới ngoài kia mà Quang Anh chưa bao giờ được chạm tới.
Nguyễn Quang Anh
Mỗi tối cậu đều đứng đây à?
Quang Anh hỏi trong khi Duy tiếp tục lau những chiếc ly đã sạch sẽ
Hoàng Đức Duy
Ừ, chờ người cần được lắng nghe
Duy đáp, ánh mắt vẫn lướt qua những chiếc ly như thể chúng đang nói thay cho anh
Nguyễn Quang Anh
Nghe như cậu đang chờ một ai đó rất đặc biệt vậy...
Anh nhìn cậu, cảm thấy có gì đó rất đặc biệt trong lời nói của Duy
Duy cười nhẹ, đưa tay lên vuốt tóc
Hoàng Đức Duy
Không phải ai cùng cần được nghe, Quang Anh ạ.
Hoàng Đức Duy
Đôi khi...chỉ cần có một ly rượu bên canh, thế là đủ
_____________________________________________________________________________
Rồi một tối mưa, khi ngoài phố sấm vang ầm ầm, anh nhìn cậu, ánh mắt sáng lên
Nguyễn Quang Anh
Em nghĩ...em thích anh mất rồi...
Cậu im lặng rất lâu, ánh mắt anh dừng lại trên chiếc ly rượu chưa rót
Hoàng Đức Duy
Anh không thuộc về nơi có ánh sáng đâu, Quang Anh à
Nguyễn Quang Anh
Em không cần ánh sáng. Em chỉ cần anh
Quang Anh nói, giọng đầy kiên quyết
Duy nhìn anh, đôi mắt anh buồn bã, như muốn nói điều gì đó nhưng lại ngập ngừng
Hoàng Đức Duy
Anh không muốn em phải sống trong bóng tối của anh
Hoàng Đức Duy
Có thể em chưa hiểu, nhưng anh... không như những gì mà em nghĩ đâu
Nguyễn Quang Anh
Anh không phải người như em nghĩ sao...
Quang Anh ngắt lời, một chút giận dữ thoáng qua
Nguyễn Quang Anh
Vậy anh là gì, Duy?
Nguyễn Quang Anh
Tại sao mỗi khi tôi nhìn vào mắt anh, em lại thấy thứ gì đó rất đặc biệt, rất thật?
Duy im lặng một lúc lâu rồi nói, giọng khàn đặc
Hoàng Đức Duy
Tôi là người đã từng hoạt động trong thế giới ngầm
Hoàng Đức Duy
Quá khứ của tôi không sạch. Quang Anh, tôi không thể để em bị cuốn vào nó
Quang anh hít một hơi thật sâu
Nguyễn Quang Anh
Vậy thì... anh sợ tôi bị tổn thương sao? Anh không tin tôi à?
Duy cúi đầu, ánh mắt cậu như một vệt sương mờ, mệt mỏi
Hoàng Đức Duy
Tôi không muốn em gục ngã vì những lựa chọn của tôi
_____________________________________________________________________________
Những buổi tối vẫn trôi qua. Quán bar " Midnight Blue" trở thành nơi mà Quang Anh không thể dứt ra. Nhưng một tối, khi anh đến quán, anh không thấy ai. Chỉ có một bức thư nằm trên quầy
Quang Anh mở bức thư ra, đôi tay run rẩy đọc từng dòng chữ nắn nót do cậu viết ra
Quang Anh,
Anh chưa từng nghĩ sẽ yêu thêm một ai nữa... cho đến khi em bước vào quán với đôi mắt mơ mộng ấy.
Nhưng quá khứ của anh không sạch sẽ, Quang Anh. Có những kẻ vẫn còn tìm anh. Và anh không thể để em bị cuốn vào.
Nhớ sống tốt nhé, yêu một người xứng đáng hơn với em thay vì anh. Đừng tìm anh...
Kí tên
Đức Duy
Người từng thương anh
Quang Anh đọc thư, gục xuống quầy bar mà khóc.
Ngoài kia, mưa lại rơi rồi... nỗi đau sâu sắc trong tim anh không thể nào cầm lại
_____________________________________________________________________________
Ngày tháng trôi qua, anh không còn đến "Midnight Blue" nữa.
Nhưng mỗi năm vào ngày hôm đó, anh quay lại, đứng trước cánh cửa đã phủ bụi thời gian.
Lần nào cũng vậy... anh thì thầm
Nguyễn Quang Anh
"Em vẫn chờ dù... anh không trở lại"
_____________________________________________________________________________
Anh không thể quên cậu. Anh không thể sống mãi trong cái bóng của quá khứ, nhưng cũng không thể quên được những lời nói của cậu, ánh mắt cậu. Anh quyết tâm đi tìm Duy
Nguyễn Quang Anh
"Em sẽ không bỏ cuộc đâu, Duy"
Quang Anh tự nhủ, trái tim anh đầy quyết tâm
_____________________________________________________________________________
Anh đi tìm từng dấu vết, qua các quán bar, gặp từng người quen cũ của Duy.
Cuối cùng, một năm sau, Quang Anh tìm thấy một manh mối, một ngôi nhà cũ kỹ ở ngoại ô.
Cậu đứng trước cửa nhà, tay nắm chặt quả quyết.
Cánh cửa cũ kĩ mở ra, âm thanh tạo ra cót két cót két, đứng trước mặt cậu là Duy, vẫn như xưa, nhưng dường như... trông nó mệt mỏi hơn rất nhiều.
Hoàng Đức Duy
Em... tìm anh sao?
Duy hỏi, ánh mắt lạ lẫm, đầy ngạc nhiên
Anh không nói gì, bước tới, nắm lấy tay Duy
Nguyễn Quang Anh
Em... không thể quên anh được...
Hoàng Đức Duy
Em không hiểu đâu, Quang Anh...
Hoàng Đức Duy
Thế giới của anh không dành cho em. Anh không muốn kéo em vào...
Nguyễn Quang Anh
Anh... vẫn không tin tôi sao? /giọng nghẹn lại/
Nguyễn Quang Anh
Em không quan tâm quá khứ của anh, Duy. Em chỉ quan tâm anh thôi /giọng quả quyết/
Duy cúi đầu, không đáp. Một lúc sau, cậu thở dài, mệt mỏi
Hoàng Đức Duy
Quang Anh, em là ngọn lửa sáng nhất trong cuộc đời tôi. Nhưng... tôi chỉ lag bóng tối. Tôi không muốn em phải chịu đau khổ vì tôi.
Nguyễn Quang Anh
Anh nói vậy anh không nghĩ cho em à? Em chỉ muốn bên cạnh người mình thích thôi mà...
Nguyễn Quang Anh
Vậy... anh đã bao giờ yêu em chưa...
Anh nhìn cậu, đôi mắt ướt đẫm.
Nguyễn Quang Anh
Cả đời em, chưa bao giờ tim thấy ai như anh...
Duy nhìn vào mắt anh, đôi mắt đầy cảm xúc đau đớn
Hoàng Đức Duy
Nếu anh nói... anh yêu em, em có thể sống cùng bóng tối không, Quang Anh?
Hoàng Đức Duy
Có thể bước vào thế giới mà anh đã tạo ra?
Anh không ngần ngại, nắm chặt tay cậu
Nguyễn Quang Anh
Em không sợ bóng tối. Em chỉ sợ... anh rời xa em mà thôi...
Duy lặng lẽ quay người, đôi mắt cậu buồn bã
Hoàng Đức Duy
Anh không thể để em bước vào thế giới này của anh. Em có quá nhiều thứ để mất...
Quang Anh bật khóc, tay vẫn níu lấy tay Duy
Nguyễn Quang Anh
Anh không thể bỏ em đi, Duy. Em sẽ không rời bỏ anh đâu
Nhưng rồi... cửa nhà vang lên tiếng gõ mạnh. Một người đàn ông đúng ngoài, đôi mắt lạnh lùng, tay cầm súng
Nv nam
Duy, chúng ta phải đi. Họ đang đến
Duy quay lại, nhìn anh lần cuối, đôi mắt cậu ẩn chứa sự đau đớn sâu thẳm
Hoàng Đức Duy
Anh phải đi rồi, Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Em đừng tìm anh nữa...
Quang Anh đứng im, chết lặng, tim anh tan vỡ. Cậu biết, tình yêu này sẽ không bao giờ có một kết thúc đẹp. Nhưng anh vẫn đứng đó, nhìn bóng Duy khuất dần trong màn sương mù
_____________________________________________________________________________
Quán bar "Midnight Blue" không bao giờ mở cửa lại.
Người ta nói Duy đã biến mất, nhưng Quang Anh biết cậu đâu đó, trong bóng tối mà anh không thể tìm ra.
Mỗi năm vào ngày nay, anh quay lại nơi xưa, đứng trước cánh cửa phủ đầy bụi bặm của thời gian, anh thì thầm
Nguyễn Quang Anh
"Em vẫn chờ, dù anh không trở lại"
_____________________________________________________________________________
Chap này Nhy viết 3 ngày, 1417 chữ
Gọi tác giả là Nhyyy
Không biết các bạn đọc xong truyện này như nào nhỉ
Gọi tác giả là Nhyyy
Nếu bạn buồn...
Gọi tác giả là Nhyyy
Bạn khóc...
Gọi tác giả là Nhyyy
Không sao đâu, chap sau hứa HE
Gọi tác giả là Nhyyy
tin toai đeeeeee
Gọi tác giả là Nhyyy
#Nhyyeucacban
Comments