[ Wind Breaker // All Sakura Haruka ] The Wind Chime Diaries
Bản nháp
_______________________________
Chiều xuống, những tia nắng cuối ngày rơi nghiêng trên con đường nhạt màu bụi
Cậu - Sakura Haruka, lặng lẽ bước đi
Chiếc cặp lưng đã sờn mép
Trĩu nặng chẳng bởi sách mà bởi những tiếng cười cợt
Lời xì xào rót vào tai suốt cả ngày dài
Cậu cô đơn, lặng lẽ bước trên đoạn đường về nhà
Đoạn đường về nhà của cậu là một con đường nhỏ
Hẹp và ngoằn ngoèo, hai bên là những hàng cây già cỗi
Lá lác đác rơi theo từng cơn gió xế chiều
Mặt đường phủ lớp bụi mỏng, in rõ dấu giày của những người vừa tan học
Ánh nắng chiều chiếu xiên qua tán lá, loang lổ ánh vàng nhạt lên mặt đất như những vệt kí ức buồn
Cậu bước chậm, cúi gằm mặt, đôi giày mòn gót đá phải những viên sỏi nhỏ
Lạo xạo như đồng vọng với tâm trạng rối bời trong lòng
Con hẻm dẫn về nhà cậu hẹp dần, ngoằn ngoèo như chính cảm xúc của cậu
chật chội, bức bối, và không có lối thoát
______________________________
Sakura Haruka
Tôi về rồi đây... // Mở cửa bước vào //
Mỗi khi cậu bước vào nhà, cậu chỉ nhận được sự im lặng đến nghẹt thở
Cậu im lặng, bởi vì cậu đã quá quen với việc này
Cậu cởi giày, đặt cặp xuống góc tường, rồi bước vào nhà với đôi chân nặng trĩu
Căn phòng khách tối mờ, chỉ còn ánh sáng yếu ớt rọi qua khung cửa sổ phủ rèm bụi
Chiếc đồng hồ trên tường vẫn kêu tích tắc, nhưng từng nhịp lại càng làm không khí thêm cô quạnh
Cậu ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ, nhìn lên trần nhà như muốn nuốt hết những tủi hờn vào trong
Sakura Haruka
Cô đơn thật... // Cười khổ //
Thế bố mẹ của cậu đâu rồi?
Nếu nói về bố mẹ của cậu thì hai người họ rất thảm hại
Mẹ của cậu thì là một con đi.ếm đã ngủ với biết bao nhiêu người đàn ông
Bố của cậu thì là một người nghiện cờ bạc, luôn bắt mẹ của cậu phải đi bán thân để có tiền cho ông ta chơi
Vậy thì hai người họ có quan tâm cậu không?
Bố cậu luôn đánh đập cậu thừa sống thiếu ch.ết chỉ để xả giận
Còn mẹ của cậu thì luôn mắng chửi cậu, bà ta luôn cho rằng chính vì cậu đã hại bà ta thảm hại ra nông nỗi này
Bà ta luôn cho rằng cậu chính là đồ sao chổi, khiến cho sự nghiệp của bà ta đổ vỡ, khiến bà ta phải đi làm một con đi.ếm để kiếm tiền
Nhưng đó có phải là lỗi của cậu đâu, tại sao cái gì cũng là lỗi của cậu chứ, cậu có làm gì sai đâu
Tại sao lại đối sử với cậu như vậy?...
Bố của Sakura
Cái thằng s.úc v.ật kia đâu rồi ra đây tao bảo!!! // Hét lên //
Sakura Haruka
" Ông ta... về rồi... "
Bố của Sakura
Cái thằng s.úc v.ật, s.úc s.inh, tao gọi mà mày bị điếc à!!! // Tức giận //
Ông ta không thấy cậu bước ra, liền xông thẳng vào nhà
Khi thấy cậu ngồi trên chiếc ghế gỗ trong phòng khách, ông ta liền không nói không rằng liền chạy đến túm tóc cậu, khiến cậu đau đớn không thôi
Bố của Sakura
Mẹ cái thằng dị hợm, tao gọi mà mày không ra à, hôm nay mày lì quá nhỉ, tao sẽ cho mày một trận no đòn ngay bây giờ! // Tức giận //
Thì đột nhiên có tiếng phụ nữ vang lên
Mẹ của Sakura
Làm cái gì mà ồn ào lên vậy hả // bước vào trong //
Bố của Sakura
Ồn ào thì sao hả con đ.ĩ! // Vẫn túm tóc của cậu //
Mẹ của Sakura
Hừ, làm cái gì thì cũng vừa vừa phải phải thôi, điếc hết cả tai // Bước vào phòng, mặc kệ cậu đang đau đớn mà giãy giụa //
Bố của Sakura
Con m.ẹ m.ày, tốt nhất là mày im cái mồm mày vào đi con đ.ĩ , đ.éo tốt đẹp gì rồi mà vẫn vênh cái mồm lên mà nói!
Ông ta cứ thế mà chửi, chửi cho đến khi thấy mệt thì liền quay sang cậu mà xả giận
Ông ta ném cậu ngã xuống nền nhà lạnh ngắt
Khiến đầu của cậu va mạnh vào mép tủ gỗ
Một dòng m.áu mỏng chảy từ trán xuống má
Hòa lẫn vào nước mắt đã ướt đẫm từ lâu của cậu
Ông ta, đôi mắt đỏ ngầu đầy giận dữ mà đánh cậu không ngừng
Cậu cố gắng ôm lấy cánh tay đang sưng tấy của mình mà thu người lại
Mỗi cú đánh là một lần cậu run lên, không chỉ đau đớn về thể xác, mà còn bởi sự vỡ vụn bên trong
Cái cảm giác bị chính người thân ruột thịt xé toạc đi từng chút một
Căn phòng khách giờ đây chỉ vang lên tiếng gào mắng, tiếng vật dụng rơi vỡ, và tiếng nấc nghẹn ngào không dám bật thành lời
Trong ánh sáng chập chờn từ bóng đèn trên trần
Khuôn mặt cậu lấm lem máu và bụi
Ánh mắt của cậu bây giờ chỉ toàn là sự trống rỗng
Ông ta cứ đánh cậu mãi, đánh không ngừng nghỉ
Cậu đau lắm, cho nên làm ơn ai đó hãy đến cứu cậu với cậu thực sự đang rất đau đớn
Cho nên làm ơn ai đó hãy đến cứu cậu với...làm ơn...
Dưới nền nhà lạnh buốt, cậu nằm co quắt, máu thấm ướt một bên áo và từng cơn đau nhói lan khắp cơ thể
Ánh đèn trên trần chập chờn như sắp tắt
Chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của cậu
Đôi mắt của cậu mở hé, đục ngầu những giọt lệ chưa kịp rơi hết
Tiếng cánh cửa đóng " rầm " , ông ta bỏ đi mà không ngoái đầu lại
Bây giờ chỉ còn cậu ở đó, trong căn nhà tối om, giữa vũng m.áu và bóng tối lạnh lẽo
Cậu cố thở, nhưng mỗi hơi thở như bị dao cứa vào lồng ngực
Cậu nhìn trân trân lên trần nhà, nơi ánh sáng yếu ớt đang nhạt dần
Trong đầu của cậu luôn vang vọng một câu hỏi :
Sakura Haruka
" Tại sao mình lại được sinh ra, chỉ để bị ghét bỏ?..."
Từng mảnh kí ức lướt qua như một đoạn phim mờ
Ánh mắt lạnh lùng của bạn bè
Những bữa cơm chỉ có một mình ngồi ăn lặng lẽ
Và những cái tát, những tiếng chửi rủa như xé nát cả tuổi thơ
Cậu cố tìm một hình ảnh nào đó khiến mình muốn ở lại thế giới này
Không một vòng tay, không một cái ôm, không một lí do để tiếp tục
Đôi mắt của cậu từ từ khép lại
Cơn đau dịu dần, không phải vì nó biến mất, mà vì ý thức đang rời đi
Trong khoảnh khắc cuối cùng, cậu chỉ mong...
Sakura Haruka
" Nếu có một nơi nào đó sau tất cả, thì ở đó sẽ không còn đau, không còn bị lãng quên, cô đơn và xa lánh..."
Rồi sự tĩnh lặng nuốt trọn căn nhà
Và cậu - Sakura Haruka, đã rời khỏi thế giới mà cậu chưa từng được yêu thương...
《 Đã tìm được người phù hợp để xuyên không!!! 》
《 Đã tìm được người phù hợp để xuyên không!!! 》
《 Quá trình xuyên không xin được phép bắt đầu!!! 》
《 Quá trình xuyên không đã thành công!!! 》
《 Quá trình xuyên không đã thành công!!! 》
_________________________________
Comments
Saru_Kawai
ông tin tôi giết ông luôn không^^// cầm súng ngắm vào đầu hắn//
2025-06-06
1