“Khi bóng tối ăn mòn con tim, chỉ có máu mới có thể cứu rỗi linh hồn đã mất.”
-----
Bức tranh kỳ lạ của tám đứa trẻ vẫn ám ảnh trong đầu mọi người.
Từng ánh mắt của chúng nhìn về phía Quang Anh như một lời nguyền.
Không ai dám nói gì thêm sau khi bức ảnh bị lật tung, để lộ dòng chữ kinh hoàng.
Quang Anh giờ đây không còn là chính mình.
Cơ thể anh vẫn ngồi im lìm trong góc tối, ánh mắt vô hồn nhìn về phía không gian trống rỗng.
Tay anh dính máu – nhưng không phải máu của người sống.
Dòng chữ “Người đã chết. Đừng gọi lại” vẫn cứ lởn vởn trong đầu từng người.
Đôi mắt của Đức Duy lấp lánh như những vì sao trong đêm tối, đầy sự kiên quyết.
Cậu bước về phía Quang Anh, không sợ hãi, không dao động.
Hoàng Đức Duy
Duy không tin anh đã chết..
Hoàng Đức Duy
//thì thầm, giọng khẻ như một lời cầu nguyện//
Hoàng Đức Duy
Anh là Quang Anh mà Duy yêu... và Duy sẽ không để anh bị cướp đi...
Thành An và Quang Hùng đứng phía sau, ánh mắt đầy lo âu, nhưng cũng không thể rời đi.
Thái Sơn cũng bận rộn lật cuốn sách bùa cổ trong tay, tìm kiếm một cách để giải cứu Quang Anh.
Trần Phong Hào
//ngập ngừng//
Trần Phong Hào
Nhưng... nếu anh ấy thật sự bị thay thế, chúng ta sẽ phải đối mặt với cả một linh hồn khác..
Trần Phong Hào
Nó sẽ không dễ dàng buông tha đâu
Pháp Kiều
//cầm chiếc bùa đỏ trong tay giọng trầm tỉnh//
Pháp Kiều
Nếu cậu ta bị thay thế, sẽ chỉ có một cách duy nhất để cứu Quang Anh... Duy phải đi vào cánh cổng linh hồn, khắc lại trận ấn và lôi hồn cậu ta ra khỏi đó.
Cả nhóm quay lại nhìn Đức Duy.
Cậu đang đứng bên Quang Anh, tay đặt lên trán anh, đôi mắt chăm chú như tìm kiếm cái gì đó ẩn giấu.
Hoàng Đức Duy
Tôi sẽ làm vậy
Hoàng Đức Duy
Vì anh, Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
//đáp với giọng cương quyết//
Trần Đăng Dương
//Quỳ xuống, giọng nghẹn lại//
Trần Đăng Dương
Tôi... tôi không thể để cậu vào đó một mình
Trần Đăng Dương
Nếu mất đi cậu, tôi... sẽ không sống nổi.
Duy không nói gì, chỉ đưa tay vỗ nhẹ vào vai Đăng Dương, ánh mắt cậu đầy nỗi buồn vô tận.
Hoàng Đức Duy
Mọi người sẽ phải đối mặt với bóng tối theo cách riêng của mình. Cái giá để cứu Quang Anh... tôi phải là người trả.
Cánh cửa gỗ mở ra.
Bên ngoài, không có gì ngoài bóng tối bao trùm.
Một vòng sáng đỏ chói tỏa ra từ bức tranh cổ, đột ngột sôi sục.
Cánh cổng linh hồn bắt đầu mở rộng.
-----
Bên trong cánh cổng.
Đức Duy bước vào.
Không gian phía trước tối mịt, trống vắng, chỉ có những mảng ánh sáng lập lòe như từ những ngọn đèn lồng cổ xưa.
Đột nhiên, một tiếng bước chân vang lên, từ xa.
Quang Anh đứng đó.
Nhưng ánh mắt anh... không phải là ánh mắt của người mà Đức Duy từng yêu.
Comments
List
Chắc t chet á,kh sống nổi đâu
2025-05-18
1
List
Đi zìa nhà coiii!!!
2025-05-18
1