[Cực Hàng] Vướng Em, Vướng Mệnh
3
Không biết bao lâu sau, Tả Hàng cảm giác như cả người rơi tõm xuống một hồ nước lạnh ngắt.
Em vùng vẫy, cố tìm đường thở, rồi bất ngờ bật dậy giữa phòng bệnh trắng toát, tay kéo theo đống dây truyền nước biển.
Tiếng máy móc tít tít vang lên hỗn loạn.
Giọng ma mị vang lên bên tai khiến em giật bắn.
Trên ghế cạnh giường, một người đàn ông mặc áo khoác đen đang ngồi đó, dáng vẻ như tồn tại ngoài không gian và thời gian.
Mặt hắn trắng nhợt nhưng sắc sảo, ánh mắt sâu thẳm lướt qua em một cái rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Em nhíu mày, có chút cáu.
Hắn khẽ thở ra, đứng lên.
Trương Cực
Không. Cậu còn sống
Trương Cực
Chuyện vừa rồi..là lỗi của tôi
Tả Hàng
Nhìn anh quen lắm!
Tả Hàng
Hình như..lúc nãy..ở chỗ tối tăm lum la hả?
Trương Cực
Tôi đã thu nhầm hồn
Hắn nói, giọng nhẹ bẫng như đang nói chuyện cơm trưa.
Trương Cực
Lẽ ra không đến lượt cậu
Tả Hàng
Anh nghĩ tôi là đơn hàng giao nhầm hay gì?
Trương Cực vẫn chẳng biểu cảm gì.
Trương Cực
Xin lỗi vì sự bất tiện. Nhưng cậu đã được trả về. Không tổn hại gì cả
Tả Hàng
Không tổn hại? Tôi thấy mình như bị xe cán hai lần đấy!
Tả Hàng
Anh là ai mới được chứ? Sao lại
Hắn ngắt lời bằng một cái nhìn.
Trương Cực
Cậu sẽ không nhớ gì nhiều đâu. Chỉ là một giấc mơ thôi
Dứt lời, hắn bước đến bên cửa sổ, như thể hòa tan vào ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài.
Tả Hàng vội vàng rướn người theo.
Tả Hàng
Ê! Nói rõ coi! Anh
Nhưng bóng dáng ấy đã biến mất.
Yên tĩnh lại, em thở dốc, tim đập thình thịch.
Một tiếng "cạch" vang lên nơi cửa phòng bệnh, em quay phắt lại -- trống không.
Comments