[RHYCAP/ ABO] Tao Căm Ghét Bọn Omega Như Mày!
Chap 2: Hoàng Đức Duy
Trái ngược với chốn thành thị xô bồ, tại một vùng quê nọ, nơi mà điều kiện sống còn thiếu thốn, bà con sống trong khổ cực, không được mấy nhà khá giả. Tuy nhiên, họ đều là nhưng nông dân chân chất và mộc mạc. Cùng với đó, nơi họ sống là một vùng quên chất chứa nhiều ân tình của làng xóm, bà con sáng tối tắt đèn có nhau.
Mẹ Duy
Ông xem xem sao chứ, cái Duy nhà mình nó tốt nghiệp cấp 3 rồi, nó học giỏi như thế tôi cũng muốn cho nó tiếp tục học đại học ông à.
Ba Duy
Haizz. Bà tưởng tôi không muốn thằng bé học hành đến nơi đến chốn sao. Khổ nỗi…nhà mình nghèo, học phí đại học lại đắt đỏ, thằng bé Quang vẫn còn học lớp 6 cũng không thể cho thằng bé nghỉ học được. Tui e là…
Mẹ Duy
Hức. Ôi con tôi, chẳng lẽ tương lai của thằng bé phải dừng lại chỉ vì nhà mình nghèo sao ông?
Người đàn ông trung niên day day đầu. Khuôn mặt nhiều nếp nhăn hằn lên do thời gian và cũng là dấu ấn của một đời cực khổ vì gia đình, khuôn mặt ấy vẫn ẩn hiện nét đượm buồn. Rồi ông lại đưa đôi tay thô ráp vì công việc đồng án của mình lên ôm lấy vai người vợ đang rơi nước mắt khóc than cho số phận nghiệt ngã mà an ủi.
Ba Duy
Bà ơi… Tôi cũng hết cách rồi.
Nói rồi người đàn ông ấy cũng rơi lệ. Một người đàn ông mạnh mẽ, một tay che trời bảo vệ tổ ấm. Nay ông cũng phải rơi nước mắt trước số phận oái oăm của gia đình đã dập tắt đi ước mơ và hy vọng của con trai ông.
Cùng lúc đó, bên kia bức tường bằng mái lá ấy có một cậu trai đã nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện. Và đương nhiên, cậu đã rơi lệ.
Hoàng Đức Duy
*Tệ thật đấy. Nhưng khổ nỗi nhà mình nghèo…*
Hoàng Đức Duy
*Thôi không sao, học đến hết cấp 3 là cũng oai rồi mà. Cả cái vùng này được mấy ai học được đến nơi đến chốn. Mình có thể nghỉ nhưng thằng Quang thì không. Thằng bé chắc chắn phải được học hành đàng hoàng*
Nghĩ một lúc lâu rồi cậu lau khô hết nước mắt trên mặt. Hít một hơi thật sâu rồi lại ngẩng mặt lên cùng nụ cười tươi tỉnh, như chưa từng rơi bất kỳ giọt nước mắt nào. Sau đó, cậu bước vào gian nhà chính mà đối diện với ba mẹ mình.
Hoàng Đức Duy
Ba mẹ, Duy có chuyện muốn nói ạ.
Mẹ cậu ngay khi thấy con liền lau vội nước mắt mà nở một nụ cười gượng gạo.
Mẹ Duy
Sao thế con trai của mẹ?
Hoàng Đức Duy
Duy năm nay 18 tuổi rồi ạ cũng đã hoàn thành xong chương trình cấp 3. Duy định xin ba mẹ cho Duy được lên thành phố để đi làm kiếm tiền phụ giúp ba mẹ ạ.
Mẹ cậu nghe xong liền hốt hoảng đến đau lòng. Con bà chỉ mới 18 tuổi, ngày đêm chỉ biết có sách vở. Lên thành phố đầy rẫy những cạm bẫy và khó khăn. Làm sao một người làm mẹ như bà yên tâm mà để cậu đi được.
Mẹ Duy
Không được đâu con, con phải đi học chứ. Con định lên đó rồi làm gì? Đó giờ con có bao giờ rời khỏi nơi đây đâu.
Hoàng Đức Duy
Nhưng mà con-
Mẹ Duy
Không được đâu con mẹ không chịu đâu
Ba Duy
Bà à, bà để thằng bé nói hết đã
Hoàng Đức Duy
Con lớn rồi ba mẹ ạ, con biết chứ, nhà mình không đủ khả năng lo cho con học tiếp nữa. Không học nữa thì đi làm thôi ạ, ai cũng phải đi làm thôi mà ba mẹ, không sớm thì muộn.
Hoàng Đức Duy
Ba mẹ cũng thấy đó, thằng bé Quang nhà mình học cũng rất giỏi. Con có thể lên đó kiếm tiền phụ ba mẹ lo cho em ăn học, chứ mình ba mẹ làm sao có thể quán xuyến mọi thứ được ạ. Ba mẹ cũng lớn tuổi rồi, con phải phụ giúp hai người chứ
Ba Duy
Thôi được rồi. Con là đứa thông minh nhanh nhẹn. Con cũng đã lớn rồi, ba mẹ tôn trọng quyết định của con. Nhưng mà nhớ, có làm gì cũng phải biết tự bảo vệ bản thân, đừng quá sức, không nổi nữa thì về với ba mẹ, nghen con.
Nghe ba nói thế, cậu mừng rỡ mà ôm lấy cả ba lẫn mẹ, mừng là thế nhưng nơi khoé mắt lại rưng rưng.
Hoàng Đức Duy
Hức , con cảm ơn ba mẹ nhiều lắm vì đã tin con. Con sẽ sắp xếp để lên thành phố càng sớm càng tốt ạ.
À quên giới thiệu, cậu bé này có tên là Hoàng Đức Duy - một Omega lặn có pheromone hương hoa linh lan. Cậu năm nay chỉ mới 18 tuổi nhưng lại rất thông minh và mạnh dạn. Vì là Omega lặn cho nên dáng người cậu không quá mảnh mai như các Omega khác, thể trạng cậu cũng không quá yếu đuối do nhà làm nông nên cậu cũng thường khuân vác lúa gạo phụ gia đình.
_Tối hôm trước khi cậu lên thành phố_
Cậu đang ngồi sắp xếp đồ đạc thì có một đứa bé độ 10 tuổi đến gần cậu. Khuôn mặt đẫm nước mắt.
Đức Quang
Anh Duy phải đi thật ạ…
Hoàng Đức Duy
Phải rồi, Quang ở nhà phải ngoan, nghe lời ba mẹ và phải học thật giỏi nghe chưa.
Đức Quang
Hic, em nhớ anh lắm, không có anh Duy chẳng ai chơi với em cả
Hoàng Đức Duy
Nào ngoan không khóc. Anh Duy đi kiếm tiền lo cho Quang mà, em đi học phải kết bạn nhiều vào biết chưa, đừng chỉ học mãi. Anh đi sẽ về thăm Quang mà, cả mua bánh kẹo cho Quang nữa
Đức Quang
Hức, anh hứa nhé, hứa phải về thăm Quang, không được đi luôn đâu đấy, anh Duy phải viết thư gửi về cho Quang nữa nha
Hoàng Đức Duy
Rồi rồi tôi biết rồi ông nội nhỏ của tôi ơi
Hai anh em thủ thỉ với nhau một hồi thì mẹ cậu bước vào.
Mẹ Duy
Đồ đạc đủ hết chưa con? Có thiếu gì không?
Hoàng Đức Duy
Đủ hết rồi mẹ ạ, mai chỉ việc đi thôi.
Mẹ cậu lấy trong túi ra vài tờ tiền mà dúi vào tay cậu.
Mẹ Duy
Con cầm lấy, đi đường đặng có cái mà tiêu.
Cậu bất ngờ mà trả ngược tiền lại cho mẹ.
Hoàng Đức Duy
Thôi ạ mẹ giữ đi, mua đồ ăn cho nhà. Con không sao đâu mà.
Mẹ cậu vội giả vờ nghiêm mặt, nhét tiền vào hành lý của cậu mà nói.
Mẹ Duy
Bây khéo lo. Tao nuôi bây từ nhỏ tới lớn còn được, có vài đồng bạc tao không cho bây được sao.
Mẹ Duy
Cứ cầm lấy, coi như mẹ hùng vốn cho con đi làm, sau này kiếm tiền về cho mẹ là được mà.
Ba mẹ con trò chuyện với nhau một hồi rồi cũng thấm mệt. Đêm đó, cả gia đình cậu ngủ cùng nhau, một đêm thật ấm áp. Cậu hạnh phúc mà ngủ một giấc thật ngon, biết đâu mai sau, lại chẳng còn đêm nào được ấm áp như thế nữa.
Author Alice cute số 1
Dàiii dữ :))) đánh máy mà mỏi tay cơ đấy, mấy bà tim đi cho tui vui mò
Comments