Chap 3

Sáng Hôm Sau
Buổi sáng trong căn biệt phủ, ánh nắng len qua lớp rèm voan trắng tinh khôi, nhẹ nhàng tràn vào căn phòng như một làn lụa vàng óng. Ánh sáng không chói chang, mà mềm mại, dịu nhẹ — thứ ánh nắng đầu ngày, vừa đủ sưởi ấm không gian còn phảng phất hơi lạnh ban đêm. Những tia nắng chiếu xiên qua cửa sổ lớn, rọi xuống sàn đá cẩm thạch, tạo thành những vệt sáng dài vàng nhạt, phản chiếu lung linh như mặt nước. Bụi nắng lơ lửng trong không khí, mịn và lặng lẽ, làm cho cả căn phòng như đang thở. Tấm rèm khẽ lay theo làn gió sớm, mang theo mùi thơm nhè nhẹ của hoa trong vườn — một mùi hương dịu mát, tinh khiết như chính buổi sáng. Ánh nắng chạm vào thành ghế, bệ cửa, chạm cả vào tấm chăn còn nhăn nhẹ trên giường — để lại dấu vết vàng ấm như một lời đánh thức dịu dàng. Trong khoảnh khắc ấy, căn phòng không còn là một phần của căn biệt phủ lạnh lùng và nghiêm trang nữa. Nó trở nên sống động, gần gũi và ấm áp — như thể ánh nắng đã gột bỏ mọi khoảng cách, mở ra một ngày mới mà điều gì cũng có thể bắt đầu.
Trên chiếc giường lớn phủ ga trắng tinh, ánh nắng sớm len qua rèm cửa rọi nhẹ xuống hai bóng người đang ôm nhau ngủ — một người lớn và một đứa trẻ. Người lớn nằm nghiêng, cánh tay dài vững chãi quàng qua vai bé con, như vòng chắn yên bình che chắn mọi giấc mơ. Mái tóc anh hơi rối, đôi hàng mi khẽ động như đang trong giấc ngủ sâu, hơi thở đều đặn và trầm ổn. Đứa trẻ nhỏ gọn nằm nép trong lòng anh, gò má trắng hồng áp vào lồng ngực rộng, gương mặt bình yên đến lạ. Cánh tay bé con vòng hờ qua eo anh, ôm chặt như sợ một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn người ấy đi mất. Chiếc chăn mỏng vắt hờ qua hai người, không khí trong phòng mát dịu, vừa đủ cho sự gần gũi ấy trở nên ấm áp. Ánh sáng đầu ngày rọi xuống tóc cả hai, tạo thành một viền sáng dịu như vòng hào quang mờ ảo. Khung cảnh ấy không phát ra tiếng động nào — chỉ có sự tĩnh lặng ngọt ngào, nơi hơi thở hòa nhau trong yên bình, nơi khoảng cách tuổi tác không làm mờ đi cảm giác thuộc về. Một giấc ngủ đơn giản, nhưng mang theo thứ tình cảm khiến căn phòng trở nên dịu dàng đến mức thời gian cũng khẽ khàng mà trôi chậm lại.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//từ từ mở mắt//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
mấy giờ rồi nhỉ //kiếm điện thoại//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
mới 6h thôi sao
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
ưm~
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//giật mình nhìn cục bông đang ôm mình cứng ngắc//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
sao thế con
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//từ từ mở mắt//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
muốn dậy rồi sao
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
vâng ạ Phone muốn dậy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
vậy con có muốn đi theo ba đi làm không
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
con có ạ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
vậy mình đi vscn rồi đi làm nhá
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
vâng ạaaa //cười tít mắt//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
đây lại đây ba bế Phone
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//đứng lên giường đi lại anh + dang tay chờ anh bế//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//bế em lên//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
đi tắm hoiii
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
đi thôi //bế em đi vào nvs//
Sau khi vệ sinh cá nhân xong anh bế em xuống nhà để ăn sáng
Trong căn bếp rộng rãi, ánh nắng buổi sáng chiếu nghiêng qua ô cửa kính, nhuộm vàng mặt bếp đá cẩm thạch và khiến gian phòng trở nên ấm áp, sống động hơn bao giờ hết. Người đàn ông lớn đang đứng trước bếp, tay áo sơ mi trắng được xắn gọn đến khuỷu, mái tóc hơi rối nhưng ánh mắt thì tập trung – tỉ mỉ như thể bữa sáng là một nghi lễ chứ không chỉ là thói quen. Tiếng dầu nhẹ xèo xèo khi trứng được đập vào chảo, lòng đỏ căng tròn, vàng óng. Một chiếc bánh mì đang được nướng trong máy, mùi thơm từ từ lan ra – mùi bơ, mùi bánh cháy nhẹ ở rìa, thơm đến mức khiến cả không gian như mềm lại. Anh quay người cẩn thận rót một ly sữa, rồi rửa vài quả dâu tây, cắt lát, xếp gọn lên đĩa cạnh bánh. Bé con thì ngồi ở ghế cao gần bàn đảo, mặc bộ đồ ngủ bông mềm, tóc còn rối, mắt còn lim dim. Tay cầm con thú nhồi bông, chân đong đưa, ngước nhìn người lớn nấu ăn bằng ánh mắt tò mò, yên tâm và có chút ngưỡng mộ ngây thơ. Mọi thứ diễn ra chậm rãi, nhẹ nhàng, như một buổi sáng không ai vội vã. Trong không khí thơm nồng mùi đồ ăn, tiếng dao gõ nhẹ lên thớt, tiếng bánh mì bật nảy từ lò nướng, và tiếng người đàn ông quay lại mỉm cười hỏi: — Con muốn ăn trứng lòng đào hay trứng chín kỹ? Đó không chỉ là bữa sáng. Đó là một khoảnh khắc nhỏ, giản dị, nhưng đầy đủ của sự chăm sóc, yêu thương và bình yên.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
con ăn xong chưa
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
dạ rồi ạ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
vậy mình lên công ty nhá
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
vâng ạaaaa
Sau bữa sáng, ánh nắng đã phủ đều khắp sân vườn ngoài biệt phủ, rọi qua ô cửa kính khiến mọi thứ trong nhà đều ánh lên một lớp màu mật ong dịu ngọt. Người đàn ông lớn lau tay bằng khăn vải rồi bước đến bên bé con, cúi người nhẹ nhàng bế em lên. Bé con ôm chặt cổ anh, chiếc ba lô nhỏ lắc lư sau lưng, mùi sữa và mùi vải mềm vẫn còn phảng phất trên người. Đôi mắt ngái ngủ đã mở to hơn, nhìn ra ngoài qua vai anh với vẻ háo hức mơ màng. Anh bế em ra khỏi nhà, đi qua hành lang mát lạnh, rồi xuống bậc thềm đá dẫn ra sân vườn. Chiếc xe màu đen sáng bóng đã đậu chờ sẵn dưới tán cây, động cơ khẽ rì rầm trong tĩnh lặng buổi sáng. Cửa xe được mở sẵn. Anh đặt em vào ghế sau, cài dây an toàn cẩn thận như thể đang bảo vệ một điều gì đó bé nhỏ và quý giá nhất trên đời. Bé con vẫn quay đầu nhìn anh, ánh mắt trong veo và tin tưởng tuyệt đối. Anh ngồi vào ghế lái, khởi động xe. Chiếc xe lướt nhẹ qua cánh cổng biệt phủ, rời khỏi khu vườn, đi vào con đường sáng rực nắng mai. Mọi thứ bên ngoài vẫn còn yên tĩnh, chưa ồn ã, chỉ có hai người – một lớn, một bé – cùng bắt đầu một ngày mới bên nhau, giữa thành phố rộng lớn, nhưng chẳng nơi nào bằng được khoảnh khắc này: trên xe, với một cái ngoái đầu, một ánh mắt, và một lời hứa không cần nói ra — rằng anh sẽ luôn ở đó, dù là ở công ty, hay ở bất cứ nơi đâu.
DH ENTERTAINMENT
Sảnh công ty rộng lớn mở ra như một không gian của sự quyền uy và chuẩn mực. Trần cao, đèn chùm pha lê thiết kế tối giản treo thả từ mái xuống, ánh sáng trắng tinh khôi đổ đều khắp nơi, phản chiếu lên sàn đá marble đen bóng loáng, mỗi bước chân vang lên đều rõ ràng và dứt khoát. Bức tường phía sau quầy lễ tân được ốp đá trắng vân xám, giữa là logo công ty kim loại mạ bạc nổi bật – đơn giản, tinh tế nhưng khiến ai bước vào cũng phải ngước nhìn. Quầy lễ tân dài, nhân viên ăn mặc đồng phục tông trung tính, gọn gàng và lịch sự, cúi chào mỗi người ra vào bằng thái độ điềm tĩnh, đúng mực. Hai bên sảnh là khu ghế chờ bọc da đen, vài người mặc vest đang ngồi trao đổi nhẹ bằng giọng trầm thấp. Dọc lối đi có vài chậu cây xanh được cắt tỉa vuông vức, điểm xuyết màu tự nhiên giữa những gam sắc lạnh của kính và đá. Không có gì thừa, không có gì mềm mại – mọi chi tiết đều như được tính toán để thể hiện sự chuyên nghiệp, hiệu quả và tầm vóc. Khi cánh cửa kính lớn mở ra, người đàn ông cao lớn bước vào cùng một bé con nhỏ xíu được bế trên tay, mọi ánh mắt trong sảnh thoáng chốc ngẩng lên. Một vài nhân viên bất giác mỉm cười – một hình ảnh mềm mại hiếm hoi giữa không gian lạnh và chỉn chu, nhưng cũng mang một sức nặng kỳ lạ: như thể mọi thứ đều có thể dừng lại một giây cho sự hiện diện đầy quyền lực nhưng cũng đầy nhân văn ấy.
nhân viên nữ
nhân viên nữ
1 : cậu ấy là ai vậy
nhân viên nữ
nhân viên nữ
2 : nhìn bé đó dưỡng thê quá
nhân viên nữ
nhân viên nữ
1 : được Trần Tổng bế chắc không phải dạng vừa đâu
Nguyễn Anh Tuấn
Nguyễn Anh Tuấn
đi làm việc đi đứng đây làm gì?!
nhân viên nữ
nhân viên nữ
all : v-vâng chúng tôi đi làm liền đây ạ
Nguyễn Anh Tuấn
Nguyễn Anh Tuấn
//bỏ lên phòng anh//
Phòng làm việc nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, tách biệt với phần còn lại bằng một cánh cửa kính mờ, chỉ hiện rõ khi người trong bước ra. Không gian rộng, thoáng, được thiết kế tối giản nhưng tinh tế – nơi mọi chi tiết đều phục vụ cho sự tập trung, quyền lực và tầm nhìn. Bàn làm việc lớn bằng gỗ mun đen, mặt bàn trơn nhẵn, chỉ có laptop, một khay hồ sơ gọn gàng, một cây bút máy đặt trên đế và một tách cà phê vẫn còn nóng. Sau bàn là ghế xoay bọc da cao cấp, lưng ghế cao ôm trọn vóc dáng, còn phía sau nữa là tường kính toàn cảnh — nơi ánh sáng tự nhiên ùa vào và khung cảnh thành phố hiện ra hùng vĩ, thu nhỏ dưới tầm mắt. Hai bên phòng là những kệ sách âm tường, kín đáo, xếp đầy tài liệu, vài mô hình chiến lược, những bằng khen, huân chương được trưng bày không phô trương nhưng đủ để khẳng định vị thế. Góc phòng có bộ ghế sofa đen thấp, kèm bàn trà nhỏ, thường dùng để tiếp khách riêng hoặc nghỉ tạm. Trên một chiếc ghế sofa ấy, bé con đang ngồi ngoan ngoãn, chân đung đưa, tay cầm chiếc hộp màu sắc với vài món đồ chơi nhỏ. Gương mặt bé chăm chú, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn về phía người đàn ông đang chăm chú gõ máy tính. Trong căn phòng quyền lực này, giữa ánh sáng và kính, giữa quyền hành và áp lực, vẫn có một khoảng nhỏ của yên bình: nơi một người đàn ông làm việc trong im lặng, và một đứa trẻ ngồi chơi không tiếng động – như thể cả hai đang bảo vệ sự hiện diện của nhau, mà chẳng cần nói một lời nào.
Nguyễn Anh Tuấn
Nguyễn Anh Tuấn
//gõ cửa//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
vào
Nguyễn Anh Tuấn
Nguyễn Anh Tuấn
//bước vào// Trần Tổng //cúi đầu//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
vào đây làm gì
Nguyễn Anh Tuấn
Nguyễn Anh Tuấn
hợp đồng cần anh kí đây ạ //đưa hợp đồng trước mặt anh//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//kí// à Tuấn
Nguyễn Anh Tuấn
Nguyễn Anh Tuấn
sao vậy ạ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
mua giúp tôi 1 ly ước ép dưa hấu nhé
Nguyễn Anh Tuấn
Nguyễn Anh Tuấn
v-vâng ạ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
vậy lui đi
Nguyễn Anh Tuấn
Nguyễn Anh Tuấn
//cúi đầu// tôi xin phép
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//gật đầu//
Nguyễn Anh Tuấn
Nguyễn Anh Tuấn
//đi ra ngoài + đóng cửa lại//
Nguyễn Anh Tuấn
Nguyễn Anh Tuấn
lạ nhỉ bình thường ổng có thích uống đồ ngọt đâu ta hay là mua cho cái cục tròn ủm bên kia nhỉ //gãi đầu//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//đi lại chỗ em + ngồi xuống// con làm gì vậy
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//nhìn anh// con chơi với bạn gấu trúc ạ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
vậy con có muốn bạn lên đây chơi với con hong
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
dạ cóoo
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
vậy ba kêu mấy người bạn của ba dẫn mấy bạn đó qua chơi với con nhá
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
vâng ạaaa //cười tít mắt//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//lấy điện thoại ra nhắn vào Group//
Group : Mặt Mòi trừ Dích Đung Ương
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
💬 all
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
💬 lẹ bạn êy
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
💬 nhanh đi thằng khờ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
💬 lên công ty dẫn theo Gíp Ky //off//
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
💬ủa má là vậy thôi á hả
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
💬 tao nói mà nó nhạt lắm
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
💬 rồi mắc gì dẫn bé nhà tao lên chi trời
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
💬 thôi dẫn lên đại đi
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
//đã like tin nhắn của Hiếu//
____________
Mười phút sau, trước sảnh công ty, hai chiếc xe phiên bản giới hạn lướt đến và dừng lại sát vỉa hè. Một chiếc đỏ rực, kiểu dáng thể thao mạnh mẽ, ánh lên dưới nắng như một ngọn lửa được thuần hóa. Chiếc còn lại trắng ngà, thanh lịch và bóng loáng, mang khí chất lạnh lùng như tuyết giữa mùa hè. Cửa xe mở gần như cùng lúc. Từ mỗi xe bước xuống hai người — một lớn, một nhỏ. Người lớn đều mặc đồ tối màu, phong thái đĩnh đạc, từng bước đi đều vững chãi, sắc lạnh. Còn hai đứa trẻ bên cạnh thì hoàn toàn trái ngược: một bé mặc áo khoác đỏ viền đen, tóc xoăn nhẹ, ánh mắt nghịch ngợm; bé còn lại mặc sơ mi trắng cổ tròn, dáng điềm tĩnh, mắt hơi cụp, tay nhỏ nhắn nắm chặt tay người lớn đi cùng. Không ai nói một lời khi băng qua sảnh lớn — chỉ có tiếng giày gõ lên sàn đá cẩm thạch vang dội, dứt khoát, khiến không khí trong sảnh như chùng xuống một nhịp. Nhân viên lễ tân vừa ngẩng đầu định chào thì đã bị ánh mắt sắc lẹm của một trong hai người lớn khiến nghẹn lại — không phải vì dữ dằn, mà vì khí chất quá mạnh mẽ, quá khó đoán. Cả hai nhóm người bước vào thang máy riêng, chuyên dụng cho tầng cao nhất. Khi cánh cửa khép lại, ánh sáng kim loại phản chiếu khuôn mặt nghiêng nghiêng của các đứa trẻ — hiếu kỳ, nhưng không lạ lẫm, như thể chúng đã quen với hành trình đến nơi ấy… đến căn phòng nơi “anh” đang chờ. Một cuộc gặp gỡ sắp bắt đầu — giữa ba người lớn, ba đứa trẻ, và ba câu chuyện chưa bao giờ được kể hết.
Hết Chap
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
NovelToon
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
nay siêng năng quá chời luôn
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
ủa mà sao truyện này nó flop vậyyyyyyyy
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
𝙅𝙚𝙖🐼🐟
🥹🥹🥹🥹🥹
Hot

Comments

muzik mê DươngHùng

muzik mê DươngHùng

sao từ chap 2 nhảy sang chap 4 r

2025-05-18

1

N.Qyn.!?💤

N.Qyn.!?💤

sopp oii ra lẹ iii em hóngg quaaa

2025-05-18

1

Nguyễn Mỹ Uyên

Nguyễn Mỹ Uyên

viết tiếp chap đi tg

2025-05-18

1

Toàn bộ
Chapter
Chapter

Updated 3 Episodes

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play