em khẽ cựa, lông mày nhíu lại, nhưng không mở mắt. Trán em lấm tấm mồ hôi, làn da tái đi trong ánh sáng tàn
Nguyễn Quang Anh
mày luôn như thế...Cố chấp đến mức ngốc nghếch
anh tháo khăn choàng cổ, lau mồ hôi trên trán em bằng động tác dứt khoát nhưng lại cẩn thận
Nguyễn Quang Anh
// thở nhẹ // Mệt thì nói. Có ai ép mày làm đến ngất đi đâu?
anh đỡ em ngồi dậy, một tay vòng qua lưng em, đầu em tựa vào vai anh
Hoàng Đức Duy
// thì thào // Con..xin lỗi... con định xong trước khi trời tối..
Nguyễn Quang Anh
ngốc thật // tay siết chặt hơn, nhưng mặt vẫn lạnh nhạt //
Nguyễn Quang Anh
mày mà cứ như vậy... thì ai lo cho tao được?
Nguyễn Quang Anh
không ai..bảo mày phải gồng lên như thế
Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo tiếng chuông gió nơi hiên. Anh siết khăn choàng lại quanh cổ em, ánh mắt thoáng qua một tia xao động rồi lại im lặng
Nguyễn Quang Anh
// bế em lên // Vào nhà đã. Nằm đất thế này, mai lại sốt
em áp má vào ngực anh, đôi môi mấp máy điều gì đó không thành tiếng. Bước chân của anh đều vững chắc, như thể đã quen với việc gánh thêm một người
ánh sáng nhạt cuối cùng lặng lẽ trôi đi sau bậu cửa
em mở mắt lần nữa. Bóng đèn vàng vẫn mờ trên cao. Không gian im ắng, chỉ có tiếng lách cách nước nhỏ từ mái tôn
Hoàng Đức Duy
// thều thào // đây là...đâu?
Nguyễn Quang Anh
nhà
Nguyễn Quang Anh
nằm yên đi
em chớp mắt vài lần, dường như mới nhận ra mình không còn nằm ngoài sân. Em cựa nhẹ, rồi rụt người lại vì cơn đâu âm ỉ ở lưng
Hoàng Đức Duy
con...xin lỗi...
Nguyễn Quang Anh
// giọng cứng // đừng xin lỗi
Nguyễn Quang Anh
lần sau đừng để tao phải bế mày vào nhà
em khẽ gật đầu , ánh mắt cụp xuống. Không khí chùng lại
Nguyễn Quang Anh
// rót nước //
Nguyễn Quang Anh
// đặt xuống cạnh gối //
Nguyễn Quang Anh
uống đi
Nguyễn Quang Anh
người mày lạnh như đá
Nguyễn Quang Anh
lẽ ra phải biết giới hạn của mình
Hoàng Đức Duy
Con chỉ...muốn quét xong trước khi trời tối
Hoàng Đức Duy
cậu ghét phải nhìn sân bừa bộn
Nguyễn Quang Anh
tao không cần mày làm đến mức ngất ra đấy
anh ngừng lại vài chút
Nguyễn Quang Anh
đừng tự quyết định thay tao điều đó
Hoàng Đức Duy
// im lặng //
câu nói đó như trách mắng, nhưng giữa những khoảng ngắt, giọng của anh không thật sự lạnh như vẻ ngoài
Nguyễn Quang Anh
// đứng dậy //
Nguyễn Quang Anh
// chỉnh lại tấm chăn //
Nguyễn Quang Anh
// quay người bước ra cửa //
Nguyễn Quang Anh
ngủ đi
Nguyễn Quang Anh
sáng mai còn sức mà lau lại cái bậc thềm mà mày vừa nằm lên
Hoàng Đức Duy
// nhìn theo bóng lưng anh //
cánh cửa hé ra một chút rồi đóng lại, chỉ còn ánh đèn vàng và tiếng gió lọt vào khe cửa sổ
Hoàng Đức Duy
// kéo chăn lên //
em khẽ thì thầm vào bóng tối
Hoàng Đức Duy
..cảm ơn cậu...
đến đêm.Cửa mở ra, anh bước vào, tay cầm bát cháo còn nóng
Nguyễn Quang Anh
ngồi dậy được không?
em khẽ động đậy.Mắt chỉ hé mở, cố gượng người
Hoàng Đức Duy
dạ...con xin lỗi..// giọng nghèn nghẹn //
Nguyễn Quang Anh
tao không hỏi mày xin lỗi
Nguyễn Quang Anh
hỏi có ngồi dậy nổi không
em cố ngồi dậy, lưng run nhẹ
Nguyễn Quang Anh
// đặt bát cháo xuống ghế //
Nguyễn Quang Anh
không ăn thì để đó
Nguyễn Quang Anh
đừng lăn ra chết trong nhà tao
Hoàng Đức Duy
...con cảm ơn...
anh khoanh tay đứng dựa vào tường, nhìn em chậm chạp cầm muỗng
Nguyễn Quang Anh
tên gì?
Hoàng Đức Duy
dạ? // bối rối //
Nguyễn Quang Anh
tao hỏi mày tên gì
Hoàng Đức Duy
dạ...Duy ạ
anh chỉ gật nhẹ, không rõ là ghi nhớ hay chỉ để kết thúc cuộc đối thoại
Comments
Chuppy
Tặng bạn một bông hoa ạ
2025-05-27
1
ʚRhyCapɞᰔᩚ
rồi ai kêu 15p hong xong khỏi ăn taa
2025-07-06
1