Tinh Nhi nhìn màn hình điện thoại, tay run nhẹ. Một lúc sau, cô trả lời:
đã bày tõ cảm xúc
Hàn Tinh Nhi
Hừm..
Hàn Tinh Nhi
Anh ấy cũng..
Hàn Tinh Nhi
đáng tin nhỉ
*ting ting tin nhắn từ Bách diệp
Bách Diệp
Tin nhắn: Cô ngủ ngon
Hàn Tinh Nhi
Trả lời: cảm ơn anh, anh cũng ngủ ngon
-----------------
Sáng hôm sau
Sáng sớm, văn phòng chưa đông. Tinh Nhi đến, thấy trên bàn mình là hộp nhang thơm và tấm thiệp lặng lẽ. Cô biết ngay là ai để lại, nhưng không nói gì.
Tinh Nhi gửi tin nhắn cho Bách diệp
Hàn Tinh Nhi
“Tôi vẫn đến làm.
Bách Diệp
Không ai yêu cầu em hy sinh cả
Hàn Tinh Nhi
Tôi không hy sinh, tôi quen rồi
Trưa hôm đó, bất ngờ Bách Diệp nói:
Bách Diệp
Lên xe
Hàn Tinh Nhi
Đi đâu?
Bách Diệp
Em vẫn hỏi nhiều như mọi khi nhỉ?
Hàn Tinh Nhi
Mọi khi tôi còn tưởng anh là sếp bình thường
---------------
lặng thinh
Xe chạy không lâu thì dừng trước một ngôi chùa nhỏ yên tĩnh giữa phố.
Hàn Tinh Nhi
Anh... cố tình à?
Bách Diệp
Nếu tôi nói tôi đến đây vì công việc, em có tin không?
Hàn Tinh Nhi
Không
Bách Diệp
Tốt
Họ bước vào sân chùa, nơi hương khói mờ nhẹ trong gió. Tinh Nhi thắp nhang, đứng lặng trước bàn thờ. Một lúc sau, cô quay lại, thấy Bách Diệp đứng đợi ở bậc thềm, không hỏi gì.
Hàn Tinh Nhi
Tôi chưa bao giờ mang ai theo khi đến đây.
Bách Diệp
Tôi không phải 'ai'. Tôi là người đúng lúc.
Hàn Tinh Nhi
Lúc đó, khi ba tôi mất, tôi cũng chỉ mong có ai đó đúng lúc. Nhưng chẳng ai đến
Lặng một chút
Bách Diệp
Giờ em đang đứng đây. Không đổ vỡ. Không khóc lóc. Không oán trách
Hàn Tinh Nhi
Vì không ai nghe. Nên tôi học cách im lặng
Bách Diệp
Có khi… im lặng là thứ duy nhất giữ ta sống sót
Họ ngồi trên ghế đá sau chùa. Gió nhẹ thổi qua những cành tre. Một khoảng lặng kéo dài, rồi Tinh Nhi cất tiếng, giọng nhẹ hơn thường ngày:
Hàn Tinh Nhi
Anh có từng mất ai đó chưa?
Bách Diệp
Có
Hàn Tinh Nhi
Và?
Bách Diệp
Tôi không đến kịp. Không nói được gì. Nhưng lại nhớ suốt đời cái ánh mắt họ nhìn mình lần cuối
Hàn Tinh Nhi
Anh cũng từng là người đến trễ
Bách Diệp
Ừ. Nên tôi ghét trễ. Và ghét cảm giác không làm được gì
Hàn Tinh Nhi
à mà..
Hàn Tinh Nhi
Cho tôi hỏi đó là ai được không
Bách Diệp
Ông nội tôi
Cô quay sang nhìn anh. Nét mặt anh vẫn bình thản, nhưng mắt thì hơi tối. Giây lát sau, cô cười nhẹ:
Hàn Tinh Nhi
Không ngờ. Anh có cảm xúc thật.
Bách Diệp
Tôi không phải máy móc. Tôi chỉ không thể hiện với ai cũng được.
Hàn Tinh Nhi
Vậy… tại sao lại nói với tôi?
Bách diệp nhìn thẳng
Bách Diệp
Vì em không né tránh nỗi đau. Và tôi tôn trọng điều đó
Hàn Tinh Nhi
....
---------------------
Một hồi chuông gió vang lên đâu đó trong sân chùa. Lặng lẽ, mà bình yên
Bách Diệp
Hồi nãy em bảo không mang ai theo. Vậy giờ tôi là người đầu tiên?
Hàn Tinh Nhi
[gật gật]
Hàn Tinh Nhi
Ừ, và có thể là duy nhất
Bách Diệp
Tôi không cần đặc biệt. Tôi chỉ cần đúng lúc
Hàn Tinh Nhi
Thế thì... lần này, anh đúng thật
Từ một lời nhắc thắp nhang, một chiếc xe bất ngờ, và một bậc thềm sau chùa… họ chạm vào nhau bằng thứ cảm xúc không cần gọi tên
Tinh Nhi bắt đầu nhìn Bách diệp bằng con mắt khác
Tối muộn. Tinh Nhi vừa về đến nhà trọ thì phát hiện cửa bị phá. Bên trong lộn xộn. Khung cửa sổ vỡ. Tủ đồ bị lục tung
Cô gọi công an. Lúc khai báo xong thì đã gần 11 giờ đêm
Điện thoại đổ chuông. Là Bách Diệp
Comments
Lauraaa♑️
Tác giả đừng để độc giả chờ quá lâu nhé!
2025-05-19
1