Cậu hít một hơi thật sâu, rồi đẩy cửa lớp 12A8. Cánh cửa kêu “cót két” như rên rỉ, và vừa hé được một khoảng
"RÀO!!"
Một xô nước lạnh buốt đổ ập xuống từ phía trên cánh cửa, xối thẳng lên đầu cậu, tràn xuống cổ áo, ngấm vào lưng áo như hàng trăm con rết lạnh ngắt. Cậu hoảng hốt lùi lại, tóc bết lại, nước nhỏ tong tỏng xuống sàn. Trong khoảnh khắc ấy cả lớp bên trong bất ngờ cười ồ lên. Tiếng cười rộ lên, vang vọng giữa không gian lớp học ngột ngạt. Có tiếng đập bàn, tiếng vỗ tay, có đứa còn la to: “Trúng rồi trúng rồi! Quả bẩy đỉnh thật!!"
Cậu ngơ ngác nhìn vào trong. Cả lớp đông đủ – chừng hơn hai mươi, ba mươi đứa. Đứa nào cũng mặc đồng phục chỉnh tề, ngồi ngay ngắn, gương mặt tươi rói như vừa xem hài kịch xong. Nhưng có gì đó... sai sai? Là tụi nó.
Nước lạnh trút xuống đầu. Một giây lặng. Cảm giác đầu tiên không phải là lạnh. Là sốc. Như thể từng tế bào não bị búng cho tỉnh dậy một cách nhục nhã. Không đau. Chỉ... buốt. Buốt tận xương, nhưng là loại buốt của tự ái bị lột trần. Tiếng cười bật ra từ mọi góc phòng như một lũ rối bị giật dây. Và cậu đứng đó – ướt sũng, bất động, như một con chó chết đói vừa bị chủ vứt ra đường, lông còn nhỏ giọt, bết sâu vào cái tôi mỏng manh của nó. Trong thật thảm hại. Cậu ngẩng đầu, rất chậm. Nước chảy dọc sống mũi, rớt từng giọt trên sàn. Tay cậu siết lại theo bản năng, nhưng chẳng làm được gì, cảm giác bất lực ngấm sâu vào từng tế bào. Sự nhục nhã chưa từng có. Trong đầu cậu, một ý nghĩ rất đơn giản hiện lên:
Comments
𝐄𝐯𝐢𝐥 𝐇𝐮𝐲̀𝐧𝐡
to hông chị, e bus với
2025-07-20
2
𝐄𝐯𝐢𝐥 𝐇𝐮𝐲̀𝐧𝐡
ý là nhìn mắc cười🐧
2025-07-20
1
Thức tới sáng
Ối giồi ôi....Dài quá🗿
2025-07-20
0