Tiếng còi hú và ánh đèn nhấp nháy đỏ rực của xe cảnh sát hắt lên bức tường xám xịt. Cả toà nhà rung chuyển, bụi bặm đổ xuống từng mảng.
Matsuda nghiến răng. Thời gian quá ít.
Kiyoko loạng choạng đứng dậy, cơn đau ở chân khiến cô khuỵu xuống. Mắt nhòa đi trong làn khói mù mịt.
Matsuda lao đến, không nói một lời. Anh quỳ xuống, một tay luồn qua cổ, một tay vòng qua dưới đầu gối cô, nhấc bổng cô lên theo kiểu bế công chúa.
Sakura Kiyoko
Này...!
Kiyoko khẽ kêu lên, ánh mắt cô sững lại.
Thành thật thì cô chưa từng bị ai ôm thế này. Từ nhỏ đến lớn, mọi thứ với cô chỉ là lạnh lẽo, là bóng tối và máu tanh.
Matsuda ngước xuống, đôi mắt xám tro kiên định:
Matsuda Jinpei
Im đi. Tôi mà thả cô xuống bây giờ là nổ xác đấy. Giữ cho chắc vào.
Anh ôm chặt cô trong vòng tay, lao băng qua hành lang ngổn ngang. Dưới chân, từng mảng bê tông nứt toác. Tiếng tích tắc đếm ngược vẫn vang vọng phía sau.
00:29
Sakura Kiyoko
"Ấm quá..."
Lần đầu tiên cô thấy lòng mình chùng xuống giữa cơn nguy hiểm.
Cửa chính bật mở, Matsuda lao vọt ra ngoài đúng lúc toà nhà phía sau nổ tung, ánh lửa bùng lên đỏ rực bầu trời đêm Tokyo.
Cả hai ngã xuống bãi đất trống. Matsuda vẫn giữ cô trong tay đến khi mảnh vụn rơi rào rào quanh họ.
Khi mọi thứ lắng xuống, anh mới khẽ ngước nhìn cô:
Matsuda Jinpei
Này, cô ổn chứ?
Kiyoko nhìn anh, mái tóc ướt đẫm, đồng phục lấm lem, bàn tay vẫn siết chặt vai mình…
Cô bỗng thấy lồng ngực mình siết lại. Lâu lắm rồi, có người đối xử với cô như một con người.
Comments