[TF Gia Tộc F4] Nội Trú: Những Đêm Dài Không Ngủ
Chương 2: Sáng Không Trong, Người Không Sạch
Buổi sáng ở ký túc xá nam luôn bắt đầu bằng tiếng còi báo thức vang lên từ loa hành lang – cái thứ âm thanh khiến ai nghe cũng muốn đập vỡ nó, nhưng lại không thể thiếu.
“Bíp bíp bíp! Học sinh dậy chuẩn bị tập thể dục sáng! Bíp bíp bíp!”
Trần Dịch Hằng
“Ư… đau lưng…”
Trần Dịch Hằng là người tỉnh đầu tiên. Cậu khẽ nhăn mặt, quay đầu, bắt gặp ánh mắt vẫn còn ngái ngủ của Dương Bác Văn đang nhìn mình.
Cơ thể trần truồng của Dịch Hằng phủ hờ tấm chăn mỏng. Những dấu vết đỏ nhạt, hằn trên cổ và xương quai xanh, như lời tuyên bố mờ ám rằng đêm qua không phải mơ.
Tả Kỳ Hàm ngáp dài, xoay người dậy từ mép giường:
Tả Kỳ Hàm
“Tôi mà biết có cảnh live show thế này thì đã thu lại bán cho tụi lớp 12 rồi.”
Dương Bác Văn
“Muốn chết à?”
Bác Văn liếc mắt, giọng vẫn khàn sau đêm dài thiếu ngủ.
Tả Kỳ Hàm
“Ê, hai người không tính đi rửa sạch cái giường à?”
Trần Dịch Hằng
“…Giường sạch.”
Dịch Hằng nói nhỏ, cười cười, tay kéo lại mép chăn.
Tả Kỳ Hàm
“Tôi thấy người cậu mới cần giặt.”
Không khí trong phòng vừa kỳ lạ vừa thân quen. Một thứ gì đó đã thay đổi, nhưng tất cả đều vờ như không có gì.
Buổi thể dục sáng không ai tập thật lòng. Chỉ là một màn biểu diễn tập thể cho thầy giám thị nhìn cho vui. Hàng loạt nam sinh đứng xếp hàng trong đồng phục thể dục trắng – xanh, ai cũng lười biếng vươn vai.
Dương Bác Văn đứng giữa hàng lớp 11A1. Ánh mặt trời rọi lên mái tóc nâu sẫm, lấp lánh như màu cà phê.
Một bóng áo khoác lớp 12 màu xám bạc lướt ngang. Người ấy dừng lại, nheo mắt nhìn về phía cậu.
Giọng nói đó lạnh, nhưng mượt. Nghe như thể đang ve vuốt da thịt bằng đá lạnh.
Trần Dịch Hằng
“Trương Quế Nguyên.”
Cậu vừa bước ra khỏi dãy nhà vệ sinh sau giờ thể dục, khăn trắng vẫn còn treo trên vai, tóc ướt, áo thể dục chưa kéo khóa lên hết.
Trương Quế Nguyên cười nhẹ, quay sang Dịch Hằng:
Trương Quế Nguyên
“Lâu rồi không gặp, em khỏe không?”
Trần Dịch Hằng
“Khỏe nhờ rời khỏi anh.”
Giọng Dịch Hằng bình thản.
Một tiếng “ồ” nhỏ vang lên từ nhóm nam sinh đứng gần đó. Họ liếc nhìn nhau, cười mỉa.
Trương Quế Nguyên nhướn mày, không nổi giận, chỉ nhìn Dương Bác Văn rồi nói:
Trương Quế Nguyên
“Thay người nhanh thật. Vẫn gu cũ: mắt sâu, môi mỏng, lạnh tính.”
Trần Dịch Hằng
“Anh vẫn chưa thay tính ưa nói móc nhỉ.”
Trương Quế Nguyên
“Tôi chỉ tò mò…”
Quế Nguyên quay sang Dương Bác Văn, ánh mắt sắc như dao.
Trương Quế Nguyên
“Cậu có biết người đêm qua mình hôn từng quỳ dưới chân tôi không?”
Dịch Hằng cười nhẹ, mắt nheo lại:
Trần Dịch Hằng
“Và cũng là người khiến anh phải chuyển trường tạm một học kỳ vì không biết giữ tay.”
Dương Bác Văn không nói gì. Cậu không cần hiểu hết quá khứ giữa hai người họ, nhưng ánh mắt Dịch Hằng hiện giờ… không phải là ánh mắt của người từng yếu thế.
Tả Kỳ Hàm bước đến, chen giữa:
Tả Kỳ Hàm
“Sáng sớm mà các anh chơi phim chính kịch hả?“
Tả Kỳ Hàm
“Quế Nguyên, đàn anh lớp 12 nên làm gương đi chứ.”
Trương Quế Nguyên
“Tôi chỉ hỏi thăm.”
Tả Kỳ Hàm
“Vậy chào anh. Lần sau hỏi thăm nhớ chọn giờ đừng gây mất vệ sinh tâm lý.”
Quế Nguyên cười nhẹ, quay đi, để lại làn khí lạnh và một dãy cảm xúc rối loạn.
Tả Kỳ Hàm ăn mì ly, mắt không rời màn hình điện thoại.
Dịch Hằng nằm trên giường, gác chân lên đầu Bác Văn:
Trần Dịch Hằng
“Cậu biết không, Quế Nguyên là người đầu tiên khiến tôi mất kiểm soát.”
Dương Bác Văn
“Bằng cách nào?”
Trần Dịch Hằng
“Lạnh hơn tôi, khôn hơn tôi, giỏi thao túng.”
Dương Bác Văn
“Cậu thích kiểu đó à?”
Trần Dịch Hằng
“…Không. Nhưng từng cần.”
Bác Văn nhìn cậu, tay vuốt dọc cổ chân đang đặt trên đùi mình.
Dương Bác Văn
“Giờ thì sao?”
Dịch Hằng nhìn xuống, mỉm cười:
Trần Dịch Hằng
“Giờ tôi thích kiểu khiến tôi phải rên vào gối cả đêm hơn.”
Trần Dịch Hằng
“Và không phải gối của mình.”
Comments
Tiểu Bảo Bối Hengheng❤️🔥~🐶
gác lên đùi hả hay là đầu ^^
2025-05-24
1