( RHYCAP, ABO ) Lửa Đỏ Giấu Trong Tuyết Trắng
2.
Đức Duy
@besoldomdom: dm tụi bây ơi
Đức Duy
@besoldomdom: t xém bị lộ, thằng cha già kia tự nhiên ở đâu ra lúc ra chơi t bôi thuốc mở cửa cái đùng
Đức Duy
@besoldomdom: rồi ổng đưa cho t tờ giấy ghi là này kia, t đang lo không biết nó có báo giám hiệu ko
Thành An
@thienancute: cl gì ghê vậy má
Thanh Pháp
@jacktrachnhiem: r h b s r
Đức Duy
@besoldomdom: đi ăn đi t kể cho
Đức Duy
@besoldomdom: thằng An bao
Thành An
@thienancute: uk má!
Đức Duy
nè tao kể bây nghe
Đức Duy
khai giảng đứng trước mặt tao, cái lưng gì to chà bá che t hết luôn mà tự nhiên quay xuống nhìn tao má
Đức Duy
cái t mới đi nhận lớp
Đức Duy
lớp 10ATA lớp của mấy thằng Alpha trội, cái mùi nó tởm ác nghe rất là ấy ấy ở trong đó xíu là nhức đầu
Đức Duy
ra chơi là tao chạy vô nhà vệ sinh bôi thuốc tiếp liền
Đức Duy
mà chia kịp bôi cha đó mở cửa, mà nó không có nói gì hết đưa cho t mảnh giấy nè má
Đức Duy
( đưa tờ giấy cho hai nhỏ coi )
“Pheromone khử mùi chỉ có tác dụng 4 tiếng. Tiết 5 nhớ dùng lại.”
Thành An
ê vậy cha đó chắc để ý mày rồi đó
Thanh Pháp
con gái của mẹ nhớ cẩn thận với mấy thằng đó nha con
Đức Duy
mà cha đó, chưa méc hiệu trường chả biết sao luôn, rồi bây sao, kể chuyện của bây đi học đi
Thành An
Hồi sớm khai giảng
Thành An
bình thường thôi, có mấy thằng múa máy này kia nhìn ứa lắm
Thành An
mà được ở chung lớp với mẹ Kiều
R
Kiều là biệt danh của An với Duy đặt cho Pháp nha cả lò
Thanh Pháp
thằng An nó không giỏi kiềm Pheromone
Thanh Pháp
ngồi kế nó mắc ói thấy mẹ
Đức Duy
thôi nói nhiều quá ăn đi
“Em tự hỏi, nếu hôm ấy hắn lựa chọn vạch trần em, có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Em sẽ bị đuổi, em sẽ quay về cuộc sống lặng lẽ của một Omega ngoan ngoãn.”
Nhưng hắn im lặng. Chỉ để lại một lời nhắc như thể giữa thế giới khắc nghiệt này, có người đầu tiên không đẩy em ra.
Và ngay lúc đó, trái tim em đã lỡ một nhịp.
Vì một người mà em không nên yêu.
Vì một ánh mắt lặng như tuyết rơi, nhưng đủ khiến ngực em bừng cháy.
Tuần đầu tiên trôi qua, không có chuyện gì xảy ra. Không ai phát hiện em. Không ai nói gì. Và hắn cũng không nói gì.
Dù mỗi ngày, em đều thấy hắn trong lớp, ngoài hành lang, căn tin, sân thể thao
Ở đâu có ánh mắt em lén dõi theo, ở đó có dáng hình hắn như một mảnh trời riêng, lạnh lùng, kiêu hãnh và xa vời. Một phần vì do em lo lắng hắn sẽ nói ra
NV Nam
Hôm nay trời mưa, cả lớp nghỉ tự học nhé
Em định ngồi lại thư viện một mình, nhưng vừa bước vào, em thấy hắn ở bàn cuối. Một mình. Mặt hơi nghiêng, tay chống cằm, mắt khẽ nhắm như đang ngủ.
Chỗ đó là góc khuất, ít ai lui tới. Một phần vì ánh sáng không đủ, phần khác vì đó là chỗ hắn hay ngồi.
Em lặng lẽ đi về phía đối diện. Cách nhau ba dãy bàn, nhưng khoảng cách ấy khiến em thấy an toàn. Chỉ cần được ở gần, chỉ cần nhìn từ xa. Vậy là đủ rồi.
Em bắt đầu viết. Về pheromone biến dị. Về gen Omega trội ẩn dưới lớp biểu hiện Beta. Bút chì lướt nhẹ trên giấy, em đắm chìm trong con số, biểu đồ, lý thuyết. Làm khoa học là cách duy nhất em quên được nỗi sợ. Quên rằng mình không thuộc về nơi này.
Một lúc sau, em nghe tiếng ghế dịch chuyển. Bước chân chậm rãi. Rồi hắn xuất hiện. Không đối diện. Không bên cạnh. Mà ngay sau lưng em.
Quanh Anh
Công thức đó sai rồi
Giọng hắn trầm, không lớn, nhưng đủ khiến sống lưng em cứng lại.
Đức Duy
( Quay đầu ) ( cười gượng )
Đức Duy
A- À… tôi đang thử giả lập thôi, chứ chưa kết luận
Quanh Anh
Tôi lớn hơn cậu 1 tuổi, đừng xưng hô như thể tôi bằng tuổi cậu
Hắn không đáp, chỉ rút cây bút từ túi áo, nghiêng người viết lên mép vở em.
Nét chữ mạnh mẽ, chính xác: một công thức khác đúng hơn.
Khoảnh khắc ấy, hơi thở hắn phả nhẹ bên tai. Gần đến mức mùi bạc hà lạnh từ áo hắn khiến tim em rối loạn.
Quanh Anh
Em giấu kém lắm đấy
Quanh Anh
Anh biết từ hôm đầu rồi
Quanh Anh
Em thoa thuốc rất cẩn thận nhưng hôm đó gió thổi ngược Pheromone Omega không thể giấu khỏi một Alpha trội đâu
Tim em siết lại. Không phải vì sợ. Mà vì đau.
Hắn nói như gió thoảng. Nhẹ đến mức nếu không chú ý, sẽ ngỡ là ảo giác.
Đức Duy
Vậy anh định báo trường à?
giọng em mạnh mẽ, hỏi một cách thẳng thắn
Quanh Anh
Miễn là em đừng để ai phát hiện
Từ hôm ấy, hắn bắt đầu giúp em âm thầm nhưng không rời mắt.
Khi em bị một nhóm Alpha năm hai chặn đường, hắn xuất hiện đúng lúc. Chỉ cần một cái liếc, họ tản ra như chưa từng định gì.
Khi em lỡ để thuốc hết tác dụng giữa tiết, hắn kín đáo đẩy cho em viên ức chế nhỏ qua khe bàn.
Và từng ngày, mưa dầm thấm lâu trái tim em dần lún sâu
Nhưng em biết. Anh là Alpha trội. Em là Omega giấu mặt.
Khoảng cách đó là ranh giới. Là định kiến. Là luật lệ bất thành văn của thế giới này.
Đức Duy
“Nếu một ngày nào đó em bị phát hiện, liệu anh có còn đứng về phía em không?”
Suy nghĩ chợt thoáng qua, em vừa sợ vừa lo
Có đôi lúc em đã từng hỏi, nhưng chẳng dám
Bởi lẽ chỉ cần anh vẫn lặng im bảo vệ,chỉ cần em còn được bước sau lưng anh như cái bóng, vậy là đủ rồi.
R
Hâhhaha thấy mới chap 2 mà con nhỏ có tình cảm làm tự hỉu
R
tui không tiết lộ đâu nhưng mà mấy bà tự thẩm nhé
R
chap ra đều vào 8 giờ mỗi ngày nha cả lò
Comments
nalxyt
Bồ viết truyện rất hay và chân thật, tớ mong tác sẽ tiếp tục cống hiến cho độc giả những câu chuyện đầy ý nghĩa.
2025-05-24
1