Khi vết thương "lành" đủ để tôi có thể tự đi lại (và tôi biết rõ chính xác khi nào điều đó xảy ra), tôi không rời đi
Tôi viện cớ muốn trả ơn em, đề nghị giúp em làm việc nhà, đưa đón em đi học, hoặc đơn giản là nấu bữa tối cho em, một cách hết sức tự nhiên và chân thành
Kimgitae
Em đã cứu tôi một mạng. Tôi không thể bỏ đi như vậy được. Hãy để tôi làm gì đó để trả ơn em
Lydia
Không cần đâu mà. Anh cứ khỏe lại là được rồi...
Em có chút ngần ngại, nhưng sự nhiệt tình và vẻ ngoài lịch thiệp, có chút bí ẩn của tôi đã khiến em không thể từ chối
Từ đó, tôi có cớ để tiếp cận em mỗi ngày, len lỏi vào từng ngóc ngách cuộc sống của em một cách hợp lý nhất
Em dần quen với sự hiện diện của tôi, coi tôi như một người bạn lớn, một người anh đáng tin cậy
Tôi trở thành một phần quen thuộc trong sinh hoạt của em, một sự hiện diện mà em không hề hay biết đang dần bóp nghẹt mọi mối quan hệ khác của em
Tôi biết rõ lịch trình của em. Em luôn về nhà đúng giờ tan học
Nhưng một tối nọ, đồng hồ đã điểm quá giờ của em cả tiếng đồng hồ, mà bóng dáng em vẫn chưa thấy
Ruột gan tôi như lửa đốt, một cảm giác nóng rát chưa từng có trong lồng ngực
Lên xe, tôi phóng thẳng đến trường em, rồi rảo bước tìm kiếm trên con đường em vẫn hay đi về.Và rồi tôi thấy
🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵🥵
tácgiả??
thấy j áa?!🥵😱
tácgiả??
nhìn xuống dưới...😔
tácgiả??
có cái con cặ.c🥵🤯🤡👽🤑🥰🤮😰💅🏻🤣😝🤪🥰👽😏😏😏
tácgiả??
“I call him ba because he’s my ba! Why would I call him ông ba ông ba? That sounds so weird, oh my God, like what even—huh? What’s going on here? Huh? Hello? Why? Why? Seriously, why? I call my ba ba, it’s not like I’m calling your ba ba, so why are y’all jumping in here like this? Are you just trying to pick a fight or what? Ông ba ơi, ông ba à, he’s my ba so of course I call him that—what, I can’t now? Are you mad or something? A-le-u-le-u!”
Comments
aln
gì vậy mom😞
2025-05-27
1