[Kira × Kuro] Chỉ Cần Có Em
Chap 3 : Một Chút Gần Gũi
T/g
ê cái phần năng lực, sức mạnh đồ ở chap 1 nó bị vô dụng ấy..
T/g
do bây giờ tg vẫn chưa triển khai được, để cho nhân vật sdung sức mạnh ấy.. 😭💔
// hành động //
// cảm xúc //
* suy nghĩ *
" nói nhỏ "
bị cắt lời---
Giáo Viên
Các em chú ý, để pha chế thuốc dược liệu, trước hết phải chuẩn bị nguyên liệu đúng tỉ lệ.
Giáo Viên
Nếu thiếu hay thừa, tác dụng sẽ bị giảm, thậm chí gây hại.
Giáo Viên
Ví dụ như… lá phong đỏ và rễ cây bạch chỉ. Lá phong đỏ giúp tăng cường sức đề kháng, còn rễ cây bạch chỉ thì làm dịu độc tố trong thuốc…
Giáo Viên
Và đó là cách để pha chế. Ai pha chế tốt sẽ có cơ hội tham gia vào các dự án nghiên cứu của trường.
Tiết học trôi qua nhanh chóng.
Chuông reo báo hiệu kết thúc buổi học, cả lớp bắt đầu thu dọn.
Ánh đèn vàng dịu rọi xuống chiếc bàn nhỏ, nơi Kuro đang cặm cụi pha chế thuốc dược liệu theo công thức đã học.
Kuro
//nghiêng lọ đong từng giọt tinh chất//
Kresh
//ngồi cạnh, nhìn cậu cười nhẹ//
Kresh
Nhìn mặt mày căng thẳng như đang giải đề thi đại học vậy đó nhóc.
Kuro
Làm sai là nó nổ á anh. Em không muốn tối nay cả phòng ngủ ngoài sân đâu.. //khẽ cười//
Kresh
//nghiêng đầu, ngửi ngửi mùi thảo dược trong không khí//
Kresh
Cũng thơm nhể, mùi này giống mùi tóc của Ken ghê á.
Kuro
??? //ngước nhìn Kresh, khó hiểu//
Kuro
* Ổng ngửi đầu ông Ken hả *
Kresh
À.. không có gì đâu.
Kresh cười trừ, lấy tay cầm dùm ống nghiệm cho Kuro đổ thuốc.
Ken đang loay hoay trong góc bếp nhỏ với nồi lẩu đang sôi.
Hương thơm từ đồ ăn bốc lên nghi ngút.
Ken
Nay tao nấu cho free. Nên đứa nào cũng phải khen ngon nghe chưa?! //lớn tiếng//
Ken
Không khen mốt tao không nấu.
Kresh
Miễn không phải lại là món súp nấm ngọt như chè hôm trước là tao khen!! //hét lại//
Ken
Tao đổ nguyên nồi vô đầu mày bây giờ! Ở đó mà ý kiến!!
Kuro
//liếc sang, thấy Kira vẫn không rời mắt khỏi sách//
Kuro
Anh Kira không ngủ ạ?
Kresh
“Nó toàn vậy đó. Đọc sách như ăn cơm bữa."
Kresh
"Nhưng mày hỏi gì về thuốc hay kỹ năng thì nó biết hết."
Ken
//mang nồi lẩu ra giữa phòng, hô lớn//
Ken
Lẩu khuya phục hồi thể lực!
Ken
Ai pha chế gì thì pha, ai nghiên cứu gì thì nghiên cứu, còn tao ăn trước nha.
Kresh
Ê ê, chờ tao ăn vớii!
Kuro
Khoan thuốc.. ! Thuốc em chưa xong…
Kira
Cứ ăn trước đi. Lát tao làm phụ cho.
Kuro
“Cảm ơn anh…” //nhìn anh, thở phào//
Và rồi cả bốn người quây quần quanh nồi lẩu giữa đêm.
Hơi nước bốc lên từ nồi lẩu nóng hổi làm mờ kính mắt của Ken, khiến cậu la oai oái rồi tháo kính xuống lau lia lịa.
Kresh thì đã tranh thủ gắp một miếng thịt bò vừa chín thổi phù phù rồi bỏ vào miệng nhai ngon lành.
Kresh
Uầy… công nhận lần này mày nêm nếm được đó Ken. Ngon vãi!!
Ken
Tao nấu mà! Trình này cỡ đầu bếp nhà hàng 5 sao chứ đùa. //tự đắc//
Kuro
Lần đầu tiên em ăn khuya với nhiều người như vầy á…
Kresh
Quen dần đi nhóc. Ở ký túc xá là phải sống tập thể.
Kresh
Vui mà, đúng không??
Ken
Vui nhất là khi mày có ba ông anh siêu cấp như bọn tao.
Kuro
“Em thấy ồn ào thì đúng hơn…”
Ken
Tao trầm tính, ít nói, luôn---
Kresh
Thôi đi cha. Hồi chiều mày còn chê Kuro làm thuốc giống---
Kira
Nhức đầu với bọn mày quá… ăn xong nhớ dọn dẹp sạch sẽ đấy.
Ken
Rồi rồi lão đại~ Để em dọn em dọn~
Kuro
Anh Kira không ăn hả?
Ken
Mày ăn đi kìa. Đọc sách hoài không đói hả?
Ken
//đưa đũa hất nhẹ về phía Kira//
Kira
Lát ăn. //vẫn không ngẩng mặt khỏi sách//
Kresh
Lát nữa đồ ăn nguội hết, đừng có than đó nhaa.
Kuro
Anh… không đói sao? //ngập ngừng//
Kira
//liếc mắt nhìn cậu, nhếch môi//
Kira
Đang nhịn đói... để hút máu mày đấy, nhóc con.
Kuro
Dạ??! //đơ người ra//
Ken
Ủa má, ăn cơm không ăn mà đòi đi hút máu con nhà người ta.
Kira
Đùa thôi, tao không có khát máu đến vậy đâu.
Kresh
Nó mà hút thì tao với Ken thành bộ xương khô lâu rồi, yên tâm đi Kuro. //vỗ vai cậu//
Cả bọn cười rôm rả, không khí thân mật tràn ngập phòng ký túc xá.
Kuro
Em làm tiếp thuốc đây… hồi nãy còn nửa bình chưa xong.
Kira
//lặng lẽ đứng dậy đi theo//
Kresh liếc cậu và Kira, sau đó nháy mắt với Ken rồi giả vờ ngáp lớn:
Kresh
Tao buồn ngủ quá… đi ngủ trước nghe.
Ken
Ờ, mai còn phải dậy sớm nữa.
Cả hai rút lui nhường lại không gian cho Kira và Kuro.
Cậu cẩn thận khuấy dung dịch trong lọ thủy tinh, ánh mắt dõi theo dòng chất lỏng đang chuyển sang màu tím nhạt.
Kira
//đứng bên, nhặt vài cánh hoa khô bỏ vào khay đựng nguyên liệu//
Kira
//nhìn lọ thuốc// Lỏng quá rồi đó, thêm chút rễ cỏ tím đi.
Kuro
À, cái này phải giã trước đúng không anh?
Kira
//gật đầu khẽ, cầm chày lên giã//
Tiếng “cộc cộc” vang nhẹ trong đêm.
Kuro
//ngồi gần, chồm qua xem//
Kuro
Ủa, anh giã kiểu gì mà nhanh vậy? Em làm hoài nó không nát…
Kira
Có lực tay là được. //nhếch môi//
Kira
Nhìn nè, nhấn xuống, xoay, nhẹ tay thôi, đừng có đập như giã tiêu.
Kuro
//lấy chày khác giã thử, nhưng vẫn không đều//
Cậu chưa kịp hiểu, thì anh đã vòng tay qua phía sau, nắm lấy tay cậu, cùng cầm chày giã tiếp.
Kira
Nhấn chỗ này, rồi xoay… Đúng rồi, như vầy nè. //nói sát tai cậu//
Kuro
A-anh gần quá… //đỏ mặt//
Kira
Hả? Tập trung đi. Mày bảo anh phụ, giờ anh đang phụ đó. //giả ngơ//
Kuro
Dạ… nhưng đừng kề cổ em nữa…
Kira
* Mới đó mà đã ngại rồi *
Kira
Không kề vào cổ thì biết kề vào đâu? //cười nhẹ, rướn môi sát hơn//
Kuro
A… Anh Kira…! //giãy nhẹ//
Kira
//nhún vai, buông tay//
Kira
Rồi rồi, đưa nguyên liệu đây. Anh pha cái phần thuốc giải kia cho.
Một tiếng vỡ thủy tinh vang lên..
Kuro
//cúi đầu, lúng túng dọn đống mảnh vỡ trên bàn//
Cậu đưa tay nhặt một mảnh thủy tinh lớn nhưng sơ ý làm cứa trúng ngón tay, máu tứa ra.
Một giọt máu đỏ rơi xuống mặt bàn.
Kira
//lập tức quay mặt đi, bước lùi một bước//
Kira
Đừng… đụng vào nữa. Ngồi yên đó.
Kuro
..Em xin lỗi… em không cố ý…
Kira
Cẩn thận vào. Anh đã nói là thủy tinh nguy hiểm rồi.
Cậu rụt tay lại, máu nhỏ giọt xuống sàn, vẻ mặt cậu lộ rõ sự hối lỗi.
Từ trên giường phía sau vang lên giọng nói quen thuộc:
Kresh
Ê thằng kia, mày làm gì mà la em tao dữ vậy hả?
Ken
//bật ngồi dậy theo, nhướng mày nhìn sang//
Ken
Mới nhắm mắt có mấy phút là mày làm thằng nhóc chảy máu rồi?
Kuro
//quay đầu nhìn Kresh, Ken// Ơ… hai anh chưa ngủ ạ?
Kresh
Tao với Ken ngồi xem tụi mày pha thuốc từ nãy giờ nè. Kịch hay quá làm sao chợp mắt được? //nhảy xuống giường//
Ken
Định để yên cho mày có cơ hội tán tỉnh em út, ai dè mày làm nó chảy máu.
Ken
Vụ này không bỏ qua dễ vậy đâu. //khoanh tay lại//
Kira
//thở dài, lấy khăn từ kệ bên cạnh//
Kira
//vẫn không nhìn vào máu, ném khăn về phía Kresh//
Kira
Băng tay nó lại đi. Tao không lại gần được.
Kresh
//đón lấy khăn, ngồi xổm xuống cạnh cậu//
Kresh
Đưa tay đây anh coi nào.
Kuro
* mình có phải con nít đâu.. *
Kresh
//cẩn thận lau máu và quấn khăn lại//
Kresh
Mày làm vỡ cái gì thì cũng được, đừng làm vỡ tim anh em trong nhà là được.
Ken
Thôi, pha thuốc tiếp đi. Nhưng lần sau đừng có thêm topping “máu tươi” vô nữa nha Kuro-chan.
Kuro
…Em xin lỗi. //gật gật//
Kira
* Máu… mém tí là không kiềm chế được rồi.. * //quay đầu đi ra cửa sổ//
Kira
//ngồi xuống cạnh cậu//
Kira
Nãy anh… la lớn quá hả?
Kuro
À.. không có sao đâu. //giật mình ngẩng lên//
Kira
Lần sau đừng nhặt bằng tay trần. Dùng găng tay, hoặc gọi anh.
Kira
//nhìn tay cậu đã được băng//
Kuro
Dạ. Em biết rồi… //gật đầu//
Kira
Giã phần này nữa là xong. Làm cùng anh không?
Kuro
..Anh chỉ cần hướng dẫn thôi, đừng cầm tay em nữa…
Kira
Không cầm tay… thì cầm eo được không? //nhếch môi//
Tiếng cười khúc khích vang lên trong căn phòng ký túc xá nhỏ, hòa lẫn tiếng mưa đêm rơi lách tách ngoài cửa sổ.
T/g
các bạn đọc truyện nhớ để lại feedback nhaa
T/g
các bác gợi ý vài bài nhạc hay để tui ghép vô truyện vớiii
Comments
cánh cụt bít iuu:3
chap quá dài + 1 máy đọc chậm =hết nhạc🤡🤡
2025-05-30
5
Sara Hanako-23
Anh đã phải trải qua những gì mà phải sợ món đó đến vậy🐧
2025-05-29
3
Sara Hanako-23
Nói mượt vậy, chắc đi tán gái cái là đổ liền ấy chứ-))
2025-05-30
6