[Jiminjeong] Cô Vợ Bé Nhỏ Của Cô Chồng Ngốc!
🩷 CHƯƠNG 2: “Vợ Ơi, Mình Thấy Gì Lạ Lắm Nè…”
Tiếng chim hót ngoài cửa sổ, ánh nắng nhẹ nhàng len qua tấm rèm trắng. Minjeong vẫn còn đang say giấc thì…
Yu Jimin
Dậy đi mình đói bụng quắ~
Jimin đè lên người cô, đôi mắt vẫn còn mơ ngủ nhưng cái bụng thì kêu òng ọc.
Kim Minjeong
Minjeong nhăn mặt — Chị đè em… ngạt thở rồi…
Jimin bật dậy liền, xoa xoa đầu cô:
Yu Jimin
Ấyyy, xin lỗi vợ nha~
Yu Jimin
Mình nặng quá hả? Nhưng mình thích ôm vợ ngủ lắm luôn á~
Minjeong khẽ cười, đưa tay nhéo nhẹ má Jimin:
Trong khi Minjeong đang làm bữa sáng, Jimin ngồi lèm bèm đọc sách tranh bên cạnh. Thỉnh thoảng cô lại ngẩng lên, lén nhìn Minjeong — ánh mắt long lanh như cún con được cho ăn.
Yu Jimin
Vợ ơi, hôm qua mình nằm mơ nha…
Kim Minjeong
Minjeong xoay người lại — Mơ gì thế?
Yu Jimin
Mình thấy… mình bị đau đầu. Rồi… mình ngồi trên xe..
Yu Jimin
Có cái gì đó lao tới. Ầm! Rồi mình khóc… nhưng lúc đó… không có vợ bên cạnh..
Minjeong khựng lại một chút.
Giấc mơ đó… phải chăng là ký ức Jimin đang dần nhớ lại?
Kim Minjeong
Chắc là ác mộng thôi!
Kim Minjeong
Minjeong dịu dàng vuốt tóc cô — Có em ở đây rồi, chị không phải sợ..
Jimin ngẩn người.
Đôi má cô hơi đỏ lên. Cô vội chui vào lòng Minjeong ôm thật chặt như gấu con:
Yu Jimin
Minjeong à… Vợ thiệt là tốt quá đi mà… mình muốn vợ mãi là của mình thôi…
Kim Minjeong
Minjeong nhẹ nhàng vỗ lưng cô — Em là của chị từ hôm mặc váy cưới rồi còn gì!
Jimin nhất quyết nắm tay Minjeong suốt từ đầu đến cuối. Thấy ai nhìn Minjeong một cái là Jimin lườm ngay:
Yu Jimin
Vợ của tui đó! Nhìn chi dữ vậy trời~!
Một thanh niên trông có vẻ thiếu tế nhị buông lời trêu chọc:
Nv phụ [nam]
Ồ, nhỏ này ngon dữ. Mà đi chung với ai mà trông như trẻ lớp 1 vậy?
Minjeong còn chưa phản ứng thì Jimin đã bước lên chắn trước mặt, đôi mắt lạnh đi hẳn:
Yu Jimin
Anh dám nói vợ tôi như vậy là không được!!
Nv phụ [nam]
Người kia cười khẩy — Ủa con nhỏ ngốc mà biết bảo vệ vợ à?
Jimin không nói thêm gì, chỉ nắm tay Minjeong kéo ra khỏi chỗ đó.
Vừa đi vừa lẩm bẩm:
Yu Jimin
Đừng buồn nha vợ. Mình ngu thiệt á… nhưng mà chỉ có mình mới thương vợ vậy thôi…
Minjeong nhìn bóng lưng to lớn phía trước, sống mũi bỗng cay cay.
Cô nắm lại tay Jimin thật chặt.
Kim Minjeong
Không sao. Chị chỉ cần là Jimin của em… là được rồi!
🧁 BUỔI TỐI – LẦN ĐẦU GHEN?
Sau bữa cơm tối, nhà họ Yu tụ tập ngoài vườn, BBQ nướng thịt và trái cây. Ningning ngồi ăn kẹo bông còn Giselle thì đang... mải mê chọc ghẹo Minjeong:
Giselle
Cô dâu bé nhỏ này đáng yêu thật đấy!
Giselle
Sao Jimin lại may mắn thế chứ?
Yu Jimin
Jimin lúc này đang ăn trái cây, nghe vậy liền giương mắt nhìn qua.
Yu Jimin
Nè Gigi, không được tán tỉnh vợ người khác nghe chưa!
Giselle
Giselle cười ngặt nghẽo — Chọc chút thôi mà~
Kim Minjeong
Minjeong đỏ bừng mặt — Jimin à, không có gì đâu, Giselle chỉ…
Yu Jimin
Không chịu! Vợ là của mình cơ mà!
Yu Jimin
Mình… mình… không thích ai khác chạm vào vợ hết!
Jimin nhét một trái dâu vào miệng Minjeong rồi quay lưng đi, mặt đỏ bừng y như… cà chua chín.
Ningning ngồi bên vỗ tay cười khanh khách:
Ningning
Unnie ơi, chị ghen hả~?
Yu Jimin
Không có ghen! Chỉ là… vợ mình mà! Phải độc quyền chớ!
📌 CUỐI CHƯƠNG – DẤU HIỆU LẠ
Tối hôm đó, Minjeong thức dậy lúc nửa đêm, phát hiện Jimin không còn bên cạnh.
Cô bước xuống phòng khách thì thấy Jimin ngồi co ro trên sofa, ôm đầu:
Yu Jimin
Đầu mình… đau quá… cái gì… là Minjeong…
Minjeong chạy tới, ôm cô vào lòng.
Kim Minjeong
Jimin! Em đây mà. Em là Minjeong đây!
Jimin ngẩng lên, ánh mắt mơ hồ, nhìn cô như lần đầu gặp gỡ.
Kim Minjeong
Ừ, là em đây. Vợ của chị.
Vài giọt nước mắt rơi xuống.
Jimin siết chặt Minjeong vào lòng như sợ cô biến mất.
Yu Jimin
Đừng bỏ mình… mình không nhớ gì cả… nhưng mình biết… mình yêu vợ nhiều lắm…
Minjeong ôm chặt lấy Jimin, thì thầm:
Kim Minjeong
Em sẽ là trí nhớ của chị… là cả thế giới của chị luôn, Jimin à..
Comments