Nam Chính Độc Ác Là Tôi - Minsung
2.
Cậu ta cứ thế mà ngủ cho đến hết tiết học...
Han Ji khẽ lẩm bẩm, mắt vẫn lười biếng hé mở một nửa.
Cậu vươn vai, chẳng màng đến ánh mắt nào đang hướng về phía mình.
Lee Know ngồi cách đó vài dãy bàn, tay vẫn đặt hờ lên trang giấy.
Ánh mắt anh nhìn về phía Han Ji thoáng chốc, rồi nhanh chóng rời đi như chưa từng có gì xảy ra.
Không ai trong lớp hỏi Han Ji điều gì. Cũng chẳng ai đến gần. Cậu như một khoảng không kỳ lạ giữa những tiếng nói cười.
Chỉ có Lee Know là vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn.
Han Ji hơi nghiêng đầu, không quay lại hẳn.
Lee Know
Đi ăn gì đó không?
Câu trả lời lửng lơ, không cảm xúc, nhưng Han Ji vẫn đứng dậy theo Lee Know.
Không ai nói gì thêm, họ bước ra khỏi lớp trong im lặng.
Han Ji lạnh lùng đến mức khiến người khác tưởng như cậu ta chẳng cần bất kỳ ai.
Cậu không xấu tính, cũng không gây sự. Chỉ đơn giản là… không thích tiếp xúc với bất cứ ai.
Cả lớp dần quen với việc cậu ta luôn đeo tai nghe.
Ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ hoặc gục đầu xuống bàn ngủ suốt tiết.
Cậu như sống ở một thế giới riêng mà chẳng ai được phép bước vào.
Và rồi, biệt danh " kẻ lập dị " xuất hiện.
Nghe có phần cay nghiệt, nhưng Han Ji chưa từng phản bác hay phản ứng.
Cậu cũng chẳng thèm quan tâm.
Dù là lời thì thầm sau lưng hay ánh nhìn soi mói, cậu đều lướt qua như gió.
Nhưng dù sao thì cũng phải công nhận... Han Ji rất đẹp.
Lạnh lùng là thế, nhưng vẻ đẹp của cậu lại trong trẻo và yên tĩnh, như một sáng sớm nhiều sương.
Không phải kiểu sắc sảo hay nổi bật ngay từ cái nhìn đầu tiên...
Mà là nét cuốn hút dịu dàng khiến người khác bất giác ngoái lại nhìn lần nữa.
Han Ji đẹp theo cách khiến người ta muốn lại gần, nhưng chẳng ai đủ gan để thực sự bước tới...
Cậu chẳng cần làm gì cả, chỉ cần đứng yên đó, ánh mắt dửng dưng, gương mặt chẳng biểu lộ cảm xúc…
Cũng đủ khiến cả không gian như chậm lại vài giây.
Hôm đó, Han Ji bước vào căn tin với chiếc tai nghe vắt hờ một bên tai.
Ánh mắt cậu vẫn như thường lệ, trống rỗng và xa cách.
" Han Ji xinh đẹp mà sao lại lạnh lùng thế? "
Một học sinh khóa trên ngồi gần cửa buông lời.
Không quay đầu, không trả lời.
Nhưng ánh mắt cậu lướt ngang qua hắn chỉ đúng một giây, nó lạnh như sương đầu đông.
Cậu gọi một phần cơm và bước đi, để lại người kia cứng họng trong vài giây ngắn ngủi.
Có lẽ chính cái thái độ đó khiến hắn ta cảm thấy bị xúc phạm.
Từ hôm đó, gã bắt đầu tìm cách tiếp cận Han Ji.
Những lời nói " tán tỉnh " nửa lời...
Hay là mấy lần cố chạm vào tay hay khoác vai cậu trong hành lang đông người.
Không nói. Không phản ứng.
Nhưng ánh mắt cậu ngày càng trở nên khó chịu hơn.
Sự từ chối phũ phàng ấy khiến gã càng khó chịu hơn cả.
Và thế là… mọi thứ bắt đầu trượt khỏi ranh giới bình thường.
Hinn.
Đặt là xuyên không mà chắc mấy chap nữa mới xuyên không :))
Comments