Tiếng máy đo nhịp tim kêu đều đều bên tai. Ánh đèn trắng lạnh ngắt.
Malipo Kinich
//từ từ mở mắt//
Malipo Kinich
//nhìn quanh//
Malipo Kinich
||Đây...đây là đâu...?||
Bệnh viện, phòng 110
Trên giường bệnh, tôi nằm đó, tay chân được băng lại, mùi thuốc sát trùng ngai ngái. Cửa sổ mở hé, gió lùa vào.
Giây phút này, tôi đã thành đứa trẻ mồ côi, không còn cha mẹ nữa vì họ đã chết trong căn nhà đó rồi.
Đã vậy tôi còn mắc chứng trầm cảm nặng với tự kỉ nữa...
Malipo Kinich
//ngước mắt nhìn lên trần nhà// ...
Trần nhà trắng sáng, ánh đèn phòng bệnh cũng vậy nhưng sao tôi chỉ cảm giác...một màu đen lạnh lẽo, cô đơn?
Lúc đó, tôi ngồi co người trên giường, đầu cúi gằm, tóc che gần hết mắt. Không nói, không động. Tay phải giữ chặt ống tay áo trái – chỗ vết bỏng vẫn chưa lành hẳn.
Bỗng tiếng gõ cửa vang lên, nhẹ và ba cái.
?
//gõ cửa// Tôi vào được chứ?
Malipo Kinich
//im lặng//
Tôi không đáp. Nhưng cánh cửa vẫn mở – chậm rãi như thể người ngoài kia biết chắc cậu sẽ không phản kháng.
Một người đàn ông bước vào. Áo blouse trắng, mái tóc vàng và có chút xanh, dáng cao, trông mặt anh ta trẻ vậy chắc là người mới. Anh ta không nhìn tôi ngay, mà đảo mắt quanh phòng như đang đánh giá một căn cứ tạm.
Malipo Kinich
//im lặng//
K'uhul Ajaw
Haizzz...
K'uhul Ajaw
Chào. Tôi là K’uhul Ajaw, từ giờ sẽ là bác sĩ tâm lý riêng của em
Malipo Kinich
//Vẫn im không nhúc nhích//
Anh kéo ghế, ngồi xuống cách giường đúng hai bước chân – không gần, không xa. Anh không hỏi han, không mỉm cười, chỉ lấy từ túi áo một cái bút máy, vặn mở nắp rồi đặt lên bàn giữa hai người.
K'uhul Ajaw
Chúng ta không cần nói gì hôm nay. Chỉ cần em ở đây, còn tôi cũng ở đây
Malipo Kinich
...
Lần đầu tiên, tôi ngẩng mặt lên nhưng cũng chỉ nhìn anh ta một cái rồi không quan tâm nữa.
Comments
simp Nahida-chan hetcuu 🌿
ờ ờ vô đi bác
2025-07-16
1
OTP MÃI REAL
Vô luôn.
2025-07-04
1
Aki_Riru
quao cũng cũng á Yỏi
2025-06-11
3