4. Trách nhiệm

Tại công ty Ravencourt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//bước vào phòng//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//bất ngờ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sao bố lại ở đây ?
Bố Quang Anh
Bố Quang Anh
Ta đến đây thăm con trai mình.
Bố Quang Anh
Bố Quang Anh
Không lẽ không được sao.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đóng cửa phòng//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dạ không.
Bố Quang Anh
Bố Quang Anh
Ngồi xuống đi.
Bố Quang Anh
Bố Quang Anh
Ta có chuyện cần nói.
Quang Anh ngồi đối diện với người được anh gọi trên danh nghĩa là bố.
Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề và lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Bố Quang Anh
Bố Quang Anh
Con nhớ ngày mai là ngày gì không ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tròn 5 năm mẹ mất.
Bố Quang Anh
Bố Quang Anh
Con còn nhớ những gì đã xảy ra lúc đó chứ ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Con nhớ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mãi mãi không quên.
Bố Quang Anh
Bố Quang Anh
Ừm.
Bố Quang Anh
Bố Quang Anh
Ta đến đây muốn nhắc con chuyện đó.
Bố Quang Anh
Bố Quang Anh
//đứng lên//
Bố Quang Anh
Bố Quang Anh
Và còn muốn nhắc cho con nhớ...
Bố Quang Anh
Bố Quang Anh
Con là ai, phải làm gì cho xứng đáng với chỗ mình đang ngồi.
Bố Quang Anh
Bố Quang Anh
//bước đến//
Bố Quang Anh
Bố Quang Anh
//mở cửa//
Bố Quang Anh
Bố Quang Anh
Trách nhiệm của kẻ thừa kế là gì.
Cạch.
Tiếng cạch của cánh cửa đóng lại như một dấu chấm được đặt xuống. Không phải dấu chấm hết mà là dấu chấm cho sự khởi đầu.
Sau cánh cửa chỉ đọng lại câu nói của bố anh khi nãy.
Anh như rơi vào khoảng không gian khác, không âm thanh, không hoạt động chỉ có hàng tá những suy nghĩ về câu nói ấy, về quá khứ và...về mẹ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Trách nhiệm...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cười//
Một nụ cười chấp vá trên môi, ẩn chứa bao nhiêu nỗi buồn và những điều chẳng ai hiểu.
_ _ _
Vào 5 năm trước mẹ anh bị chấn thương nghiêm trọng sau một vụ tai nạn giao thông, khi ấy anh còn đang du học tại Đức.
Khi được báo tin thì anh đã ngay lập tức đặt vé máy bay về nhà.
.
Anh bước vào phòng bệnh, đến bên người đã nuôi nấng mình giờ đây đang đứng trên sợi dây sinh tử.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//quỳ xuống kế bên giường bệnh//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mẹ ơi..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cố lên..mẹ sẽ qua khỏi mà..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng bỏ con đi mà..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Con về rồi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Con trai về với mẹ rồi đây..
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
//đưa tay rờ má Quang Anh//
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Con trai..của mẹ.
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Mẹ xin lỗi con.
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Mẹ không thể ở lại với con được nữa...
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Mọi thứ trong tương lai trông chờ vào con.
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Trách nghiệm nằm trong tay con, Quang Anh.
Giọng bà cứ thế nhỏ dần, nhỏ dần đến mức những người xung quanh chẳng thể nghe thấy.
Nhưng điều cuối cùng bà nói anh vẫn nghe rất rõ và nó cũng chính là thứ khiến anh nuôi dưỡng nên con người của bây giờ.
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Ngăn tủ khóa đầu giường...
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Phòng bố mẹ.
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Chìa khóa dưới thảm..
Dứt lời nói cuối thì sợi dây sinh mệnh của bà cũng đứt.
Hơi thở cuối cùng bà định nói điều gì đó nhưng thần chết không cho bà toại nguyện.
Bác sĩ đến cũng chỉ lắc đầu chia buồn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mẹ...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//khóc//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nắm chặt tay mẹ//
Nước anh cứ chảy dài trên má, anh tựa đầu mình vào thành giường cứ thế lẩm thẩm vài câu xin lỗi..
Mãi cho đến khi người đàn ông đang đứng ngay gần đó lên tiếng.
Bố Quang Anh
Bố Quang Anh
Con tính khóc lóc đến khi nào ?
Bố Quang Anh
Bố Quang Anh
Đây chẳng qua chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.
Bố Quang Anh
Bố Quang Anh
Chúng ta cần phải làm xong tang lễ trong hôm nay.
Bố Quang Anh
Bố Quang Anh
Ngày mai ta có chuyến công tác.
Bố Quang Anh
Bố Quang Anh
Không có thời gian cho con khóc đâu.
Bố Quang Anh
Bố Quang Anh
Giờ bà ta cũng chỉ là cái xác...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Im miệng đi.
Bố Quang Anh
Bố Quang Anh
Con nói cái gì ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi bảo là ông im miệng đi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đứng lên//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//quay mặt nhìn người kia//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mẹ mới mất đó..là vợ ông mất đó.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sao ông có thể bình thản đến vậy ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hay ông có con tình nhân nào bên ngoài rồi nên mới có thể nhởn nhơ như vậy..
Chát.
Bố Quang Anh
Bố Quang Anh
Tốt nhất mày nên câm cái miệng mày lại.
Bố Quang Anh
Bố Quang Anh
Trước khi tao cho mày ra đi như mẹ mày.
Bố Quang Anh
Bố Quang Anh
//ra hiệu cho vệ sĩ kéo anh ra ngoài//
Bố Quang Anh
Bố Quang Anh
Đưa cậu chủ về nhà.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thả tôi ra.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//vùng vẫy//
Không kháng cự được, anh đành chấp nhận rời đi trong bất lực.
Anh còn chưa biết rõ tình hình, tình trạng mẹ ra sao.
Mọi thứ như bộ phim đã được biên sẵn, anh không biết gì ngoài người mẹ đã không còn trên đời.
.
Tang lễ cứ thế trôi qua một cách nhanh chóng, như thể chẳng có nỗi buồn, đau thương nào ở đây.
Vẻ mặt ai cũng lạnh nhạt, ánh mắt không hề có sự thương cảm như một đám giả nhân.
Và từ đó anh cũng đã hiểu...
_ _ _
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play