Chap 2: Đặc Quyền Của Người Ốm

_____________________
Dạo này thời tiết miền Bắc thay đổi chóng mặt
Buổi sáng thì se lạnh, trưa lại nắng như đổ lửa đến chiều lại bất chợt đổ mưa
Người khỏe còn dễ ốm nói gì đến Quang Anh - cái người nhạy cảm với thời tiết giờ lại như xương rồng gặp nước
.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đã nói là mặc áo khoác vào mà không chịu nghe
Anh nhíu mày, tay vặn ga xe giọng nói pha chút trách móc nhưng vẫn có phần lo lắng
Quang Anh ngồi phía sau sụt sịt vòng tay ôm chặt lấy Duy như thể chỉ cần bỏ ra cậu sẽ lăn quay ra đường
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao quên thôi mà..sáng ra trời đẹp quá nên tưởng không sao
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lần sau mà còn vì trời 'đẹp' là tao ném mày xuống đường cho tự đi bộ luôn đấy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mày chở quen rồi ném xuống cũng chẳng đi nổi đâu
Cậu rúc vào vai anh, giọng bắt đầu khàn đi
.
.
Vừa vào đến lớp Quang Anh nằm bẹp xuống bàn, mắt bắt đầu lịm đi mặc kệ thế giới trước mắt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ổn không đó?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...
Liên tiếp 5 tiết cậu cứ nằm đó ngủ li bì, trán bắt đầu ửng đỏ mồ hôi bắt đầu tuôn ra nhịp thở dần đứt quãng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
" Ổn không đấy, cố thêm chút nha sắp tan lớp rồi"
Đáp lại anh là cái gật đầu đầy khó khăn
.
.
Tối hôm ấy Đức Duy vừa tan lớp học thêm không nói không rằng phi thẳng xe đến nhà Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Duy hả con
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ con chào mẹ
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Quang Anh sốt ở trên phòng cả chiều đấy
Mẹ Quang Anh
Mẹ Quang Anh
Cháo mẹ để trong tủ con lên chăm nó rồi cho nó ăn dùm mẹ nha
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
À dạ
Anh bước lên phòng chẳng cần gõ cửa, chỉ nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào như một thói quen
Căn phòng im ắng, chỉ có tiếng quạt máy chạy chầm chậm
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ cậu nằm cuộn tròn trong chăn, trán lấm tấm mồ hôi gương mặt đỏ bừng
Đức Duy đặt túi thuốc lên bàn, chạy vào nhà tắm lấy cái khăn cùng chậu nước, bàn tay quen thuộc chạm vào gương mặt nóng hổi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ủa, mày tới thật đấy à?
Giọng cậu thều thào mỏng manh như cánh hoa éo tàn cố nói rõ chữ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nằm im đi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nói nhiều
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ai bảo bướng không nghe tao
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Còn lần sau là tao mặc kệ mày đấy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nghe chưa chó con
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mắng tao đấy à
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không phải mắng mà nhắc hiểu chưa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không hiểu muốn ngủ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không dậy ăn, uống thuốc rồi mới được ngủ
Anh đặt bát cháo lên bàn rồi quay sang kéo cậu ngồi dậy
Nhưng người kia cứ mềm nhũn ra, đầu dựa vào vai anh giọng bắt đầu mè nheo
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không muốn ngồi dậy đâu..mỏi người quá
Duy hít một hơi, tay đỡ lấy đầu cậu nhẹ giọng hơn thường lệ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ít nhất cũng phải ăn chứ, bụng đói mà uống thuốc là mệt thêm đấy
Quang Anh lười nhác cựa người vậy mà lại ôm lấy eo Duy, đầu tựa vào ngực anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cho tao ngồi như này đi, rồi đút cháo luôn được không?
Anh khựng lại cả người cứng đờ như hóa đá
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh, ngồi đoàng hoàng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không đâu~ Tao ốm mà
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đặc quyền của người ốm là được làm nũng người chăm
Anh bặm môi, đẩy thì không nỡ ,tai đỏ ửng lên rồi cuối cùng đành để cậu ngồi gọn trong lòng, lưng dựa vào ngực mình
Anh múc muỗng cháo, thổi nhẹ rồi đưa lên miệng cậu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Há miệng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
!?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nguyễn Quang Anh
Giọng Duy trầm xuống, tuy không lớn nhưng đủ làm đối phương lạnh gáy
Quang Anh thở dài như chịu thua cả thế giới, ngoan ngoãn há miệng, lười nhác nhai từng miếng cháo nhưng cứ ngậm mãi không nuốt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nuốt đi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có gừng à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Gừng giúp giảm cảm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng tao ghét gừng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thế mày muốn sốt đến tuần sau à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Kệ có mày chăm rồi mà
Thoáng chốc anh sững người, tay khựng lại giữa không trung
Ánh mắt lướt qua gương mặt tái nhợt nhưng vẫn hiện về tinh nghịch thường ngày
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không ăn nữa đúng không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không ăn thì tôi về
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Khoan khoan
Cậu hấp tấp kéo tay áo anh lại bĩu môi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đùa thôi..tao ăn hết mà đừng có giận
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy ăn
Cuối cùng Quang Anh cũng ăn xong, tuy mặt nhăn nhó như trẻ con bị ép uống rau má
Đức Duy với lấy cốc nước rồi đưa viên thuốc cho cậu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Uống
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Èo không thích uống viên tròn này đâu...đắng
Anh cứ nhìn chằm chằm cún nhỏ trong vòng tay của mình, ánh mắt hiện lên vẻ đe dọa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đã bệnh rồi còn bị bắt nạt
Cậu ngửa cổ gắng nuốt viên thuốc xuống họng, vị đắng bắt đầu lan ra khoang miệng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ọe đắng ch.ết
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mày chẳng phải người chăm bệnh gì hết
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mày là giám sát viên y tế thì có
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ít nhất thì bệnh nhân này nghe lời
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cứ ốm như này cho đỡ ồn
Trong tay anh cậu lại ngủ từ bao giờ, hàng mi cong vút khẽ rung, đôi môi nhạt nhợt nhưng vẫn giữ được vẻ mềm mại
Đêm đó trăng soi ngoài cửa sổ, anh vẫn ôm cậu ngủ nhưng chẳng thể chợp mắt
Duy cứ nhìn về khoảng không đằng xa đôi lúc lại vùi mặt vào mái tóc mượt kia hít hương thơm
_____________________
Hot

Comments

das.

das.

2 bé này mập mờ à ☻

2025-06-06

2

das.

das.

bởi v nóng chảy mồ hôi neck 😷

2025-06-06

2

das.

das.

anh quát e à, nói to thế áa

2025-06-06

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play