Chương 2. Louis Lucian

Một nhóm người bước vào hành lang bên ngoài phòng thủy tinh
Đứng đầu là một người đàn ông mặc quân phục tối màu, cao lớn, vai rộng, ánh mắt lạnh như sương băng
Phía sau hắn ta là bốn người lính vũ trang đầy đủ, tay cầm súng năng lượng, mặt che bằng mặt nạ phòng độc
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
//nhìn thấy người đàn ông ấy thì bật cười thành tiếng//
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
Ồ, không phải chứ!
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
Đích thân Louis Lucian cấp tối cao, thống lĩnh số 0 của nhân loại? Đến đón tôi?
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
Tôi có vinh dự đến thế sao?
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
Hay là tình hình ngoài kia tệ đến mức các anh phải nhờ cậy đến một thứ thất bại như tôi?
Louis Lucian (E)
Louis Lucian (E)
//không trả lời//
Hắn dừng lại trước cửa phòng thủy tinh, ánh mắt lạnh lùng quét qua thân thể gầy gò đang tựa lên thành giường
Louis Lucian (E)
Louis Lucian (E)
Bỏ thái độ đó đi
Louis Lucian (E)
Louis Lucian (E)
Tôi đến để đưa cậu về
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
//nhướng mày, biểu hiện hứng thú//
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
Về đâu? Trại tiêu hủy? Hay viện nghiên cứu? À, hay là lò thiêu?
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
Tôi nghe nói gần đây các anh có lò thiêu mới, đốt rất sạch
Louis Lucian (E)
Louis Lucian (E)
Tạm thời đưa về Căn cứ 17
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
Ồ? //cười sảng khoái//
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
Thăng cấp rồi à. Tôi được chuyển từ loại vật thí nghiệm sang cấp nuôi nhốt?
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
Hay là cấp hợp tác thế. Đừng nói là anh muốn tôi làm việc cho anh đấy nhé
Louis Lucian (E)
Louis Lucian (E)
//không phản ứng với lời châm biếm, đưa tay ra hiệu//
Cửa phòng thủy tinh mở ra với tiếng rít nhẹ, lớp kính dày ba mươi centimet tách làm hai, để lộ lối vào
Còng tinh thần trên tay Tạ Sâm được tạm thời vô hiệu hóa dưới sự kiểm soát từ xa của Lucian
Hai người lính tiến vào, mỗi người cầm một cặp còng kim loại đặc biệt
Nhưng khi vừa chạm vào Tạ Sâm, cả hai đồng loạt khựng lại, mặt mũi tái xanh như người bị ngộ độc. Họ lùi lại, một người ọe lên sàn
Louis Lucian (E)
Louis Lucian (E)
//cau mày//
Họ vội vàng rút lui khỏi phòng, thở hổn hển
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
Anh thấy không? Tôi đâu cần làm gì cả. Họ chỉ cần chạm vào đã muốn nôn rồi
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
//mỉm cười// Vật thí nghiệm đáng vứt bỏ như tôi, ai ngửi thấy đều nôn cả
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
Cơ thể tôi đã quen với những thứ không thuộc về thế giới này lâu rồi
Louis Lucian (E)
Louis Lucian (E)
Ý cậu là gì?
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
//nghiêng đầu// Anh muốn biết à?
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
Nhưng mà tôi sẽ không nói đâu~
Lucian bước vào phòng, không chần chừ. Các lính còn lại đứng ngoài, không dám bước vào
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
//nhìn hắn, ánh mắt như có ý trêu chọc//
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
Ồ, không ngờ Enigma các anh lại mặt dày đến thế
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
Tôi đã nghĩ các người kỵ mấy kẻ không sạch sẽ như tôi
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
Cơ mà anh đẹp trai phết nhỉ?
Louis Lucian (E)
Louis Lucian (E)
//dừng lại trước mặt cậu, cách nhau chỉ một mét//
Louis Lucian (E)
Louis Lucian (E)
//ánh mắt lạnh băng nhìn xuống//
Louis Lucian (E)
Louis Lucian (E)
Tôi không đến để tranh luận. Cậu có đi được không?
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
//cười cười, như thể câu hỏi này rất buồn cười//
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
Không đi thì sao?
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
Anh giết tôi à? Hay anh sẽ gọi thêm người hay dùng máy móc
Louis Lucian (E)
Louis Lucian (E)
Nếu cần.
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
//im lặng một giây//
Sau đó Tạ Sâm bật cười thành tiếng, như thể vừa nghe chuyện đùa hay nhất năm
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
Anh đáng yêu ghê ~
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
//bước lại gần, rất gần//
Cả người cậu tỏa ra thứ áp lực vô hình khiến hai lính gác ngoài cửa suýt bật ngã
Máy đo trong phòng điều khiển kêu inh ỏi. Lucian vẫn không động đậy
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
Anh thử chạm vào tôi đi
Tạ Sâm nói nhỏ, gần như thì thầm. Hơi thở cậu phả vào mặt Lucian
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
Xem có chuyện gì xảy ra
Louis Lucian (E)
Louis Lucian (E)
//nâng tay, không do dự, nắm lấy cổ tay phải của Tạ Sâm//
Một giây
Hai giây
Không có chuyện gì xảy ra
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
"Ủa alo?"
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
"Bình thường khi người khác chạm vào mình đều sẽ thấy khó chịu mà"
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
"Cái tên này...."
Louis vẫn không thả tay, ánh mắt càng lạnh hơn. Hắn có thể cảm nhận được thứ năng lượng đen tối đang chảy qua cơ thể Tạ Sâm, nhưng đối với hắn không si nhê gì
Louis Lucian (E)
Louis Lucian (E)
Rồi sao nữa?
Louis Lucian (E)
Louis Lucian (E)
Cậu muốn tôi nắm tay cậu thì cứ nói
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
💢
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
Thú vị, rất thú vị. Được thôi, thống tướng!
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
Dù sao thì tôi cũng chán ở cái chuồng này rồi
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
Và tôi tò mò muốn xem Căn cứ 17 có gì hay ho
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
//giơ hai tay ra trước, chủ động để hắn khóa lại//
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
Nhưng mà...anh có chắc là đưa tôi về đó không phải một sai lầm?
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
Tôi có cảm giác rằng những thứ đang chờ tôi ở đó sẽ thú vị hơn nhiều so với cái hộp kín này
Louis Lucian (E)
Louis Lucian (E)
"Cậu ta nói nhiều thật đấy"
Louis Lucian (E)
Louis Lucian (E)
//xoay người, ra lệnh ngắn gọn//
Louis Lucian (E)
Louis Lucian (E)
Khóa cấp 2. Áp tải bằng phi cơ riêng. Đích đến: Căn cứ 17
Louis Lucian (E)
Louis Lucian (E)
Báo cáo trực tiếp cho tôi về tình trạng của cậu ta trong suốt chuyến đi
...
...
Vâng, thưa ngài
Phía sau lưng, Tạ Sâm vẫn cười, ánh mắt cong lên, ngữ điệu nhẹ nhàng như gió xuân có vẻ rất thích thú
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
Đi thôi, thống tướng. Dù gì thì, anh là người đầu tiên dám chạm vào tôi... mà không đẩy tôi ra
Tạ Sâm (A)
Tạ Sâm (A)
Điều đó khiến tôi tò mò về anh lắm

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play