[ Tường Lâm ] The Sun Shines In The Dark Corner
Chương 2
Tuyết trời dần trở lạnh. Qua khung cửa sổ chiếc taxi cũ kỹ, những hạt tuyết trắng muốt phủ dần lên từng con phố, mang theo cái giá buốt len lỏi vào từng kẽ áo.
Khi xe dừng trước cánh cổng cao lớn của một nhà hàng xa hoa, trả tiền cho tài xế Hạ Tuấn Lâm lặng lẽ mở cửa bước xuống.
Trên người cậu chỉ có một chiếc hoodie bạc màu phối cùng quần jeans cũ và đôi giày thể thao đã sờn gót. Giữa tiết trời lạnh căm, bộ dạng ấy có phần lạc lõng và khắc nghiệt, như chính sự tồn tại của cậu trong thế giới này.
Bước vào gian phòng riêng đã được đặt trước. Cánh cửa gỗ khẽ khép hờ, ánh đèn vàng nhạt hắt ra một khoảng ấm áp giả tạo.
Bên trong, người đàn ông mặc âu phục đắt tiền đang đứng quay lưng về phía cậu, dáng vẻ nhàn nhã, một tay cầm ly rượu, một tay bỏ túi, tựa như đang thưởng lãm vẻ đẹp của thành phố qua khung cửa sổ kính lớn.
Hạ Tuấn Lâm có chút sững người, nhìn người đàn ông trước mặt, chẳng còn là vị luật sư trung niên mọi lần mà chính là Nghiêm Cẩn
Hạ Tuấn Lâm
Nghiêm thiếu.. tôi đến rồi
Giọng Hạ Tuấn Lâm ôn hoà vang lên trong không gian tĩnh lặng như một viên đá nhỏ rơi vào mặt hồ đông băng.
Nghiêm Cẩn
// quay lại nhìn cậu // Ngồi đi
Ánh đèn phản chiếu lên gương mặt người thiếu niên gầy gò, rọi rõ đôi mắt trũng sâu vì thiếu ngủ, làn da tái nhợt hằn lên dấu hiệu của một thời gian dài vật lộn với mệt mỏi. Anh nhìn cậu hồi lâu, ánh mắt như một lưỡi dao lặng lẽ mổ xẻ từng chi tiết.
Giọng hắn vẫn bình thản, không nóng không lạnh, như thể cuộc gặp gỡ này chỉ là một lần trò chuyện tẻ nhạt giữa một kẻ thấp kém
Hạ Tuấn Lâm đứng im không nhúc nhích, cả người như bị đông cứng lại giữa hai luồng khí nóng lạnh đối lập trong phòng.
Nghiêm Cẩn không rời mắt khỏi cậu như hiểu ra gì đó mà lên tiếng
Nghiêm Cẩn
// bật cười // Không ký à? // giọng nói mang vài phần giễu cợt //
Nghiêm Cẩn
// đẩy bản hợp đồng về phía cậu //
Nghiêm Cẩn
Ít ra cũng nên đọc thử một lần chứ?
Hạ Tuấn Lâm nhìn tờ giấy một thoáng, rồi chậm rãi đưa tay đẩy ngược lại
Hạ Tuấn Lâm
Đọc hay không cũng vậy, tôi sẽ không đổi ý
Giọng cậu điềm tĩnh, thậm chí có phần nhẹ nhàng, nhưng lại vang lên rành rọt như một lưỡi dao sắc cắt vào không khí.
Trong khoảnh khắc ấy, những cơn ác mộng lặp đi lặp lại suốt nhiều đêm qua bỗng trỗi dậy như một cơn sóng ngầm.
Cảnh tượng cơ thể mình bị vùi trong máu, giọng cười lạnh lẽo, căn phòng không có lấy một tia sáng... Cậu không cần đọc cũng biết mình đang đối mặt với điều gì.
Nghiêm Cẩn
Em cứ từ từ mà suy nghĩ
Comments