Anh không cấm em gần người khác, nhưng anh không nhìn nổi cảnh đó.

Chiều muộn. Sân tập bắn trong căn cứ. Duy đứng cạnh Dương, hai người đang cùng nhau kiểm tra khẩu bắn tỉa M24. Nắng lùi dần sau những mái tôn cũ, ánh sáng cuối ngày rơi loang lổ trên vai áo đen của Duy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng cầm sát tay cò quá. Nhẹ thôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu anh gồng quá, đường đạn lẽ bị lệch.
Duy cười nhẹ, đầu hơi nghiêng sát, tay lên cổ tay Dương.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không giữ cảm xúc, thì có khi... giết nhầm người anh muốn bảo vệ.
Phía xa - có người nhìn chằm chằm.
Quang Anh.
Hắn đứng dựa vào lan can tầng hai, tay khoanh trước ngực. Điếu thuốc cháy dở trên tay, nhưng chưa từng chạm môi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Tay em... từng siết lấy áo tao giữa trận bắn. Bây giờ lại đặt tay lên người khác"
Hắn không nói gì. Nhưng ngực nhói như có gai nhỏ đâm xuyên qua từng mạch máu.
Khi Duy rời sân bắn, vô tình chạm mặt Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Giỏi đấy !
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dạy bắn nữa cơ mà.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Có người cần thì tôi giúp.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có người cần... hay em chọn ai để giúp hay là tùy cảm xúc?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi chọn người không áp đặt tôi.
ᕙ⁠(⁠⇀⁠‸⁠↼⁠‶⁠)⁠ᕗᕙ⁠(⁠⇀⁠‸⁠↼⁠‶⁠)⁠ᕗ
Tối đó - tại phòng chỉ huy.
Duy được gọi lên báo cáo nhiệm vụ. Quang Anh ngồi sẵn sau bàn , mắt dán vào tài liệu nhưng tay thì không hề lật trang.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi báo cáo nhanh rồi về.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vội thế?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dương đợi à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không thân với ai đến mức phải vội.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng tao bắt đầu không thân với chính mình... chỉ vì mỗi lần thấy em, em lại đang bên người khác.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không thuộc về ai để bị giữ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không. Nhưng tao là người đầu tiên biết em ghét bị bỏ rơi.
.⁠·⁠´⁠¯⁠`⁠(⁠>⁠▂⁠<⁠)⁠´⁠¯⁠`⁠·⁠..⁠·⁠´⁠¯⁠`⁠(⁠>⁠▂⁠<⁠)⁠´⁠¯⁠`⁠·⁠.
Nửa đêm - Duy về phòng, thấy cửa có một chiếc bật lửa.
Là cái bật lửa mà Quang Anh từng dùng, bạc màu, méo nhẹ ở góc, nhưng vẫn còn xăng. Trên thân bật lửa có khắc một dòng mã CPT#07 - Đừng quên lý do em ở đây. Duy cầm lên. Không nói. Không cười.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đang ghen nhưng vẫn.. âm thầm đưa thứ tôi cần.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy tôi nên giận hay nhớ đây?
Tầng thượng căn cứ, Quang Anh ngồi một mình trên mái nhà. Hắn rít điếu thuốc cũ — loại Duy từng ghét mùi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em cứ bước gần ai cũng được.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng nếu một ngày em ngã.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao vẫn là người chạy đến trước !

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play