Bầu trời xám xịt, ánh nắng yếu ớt len qua khung cửa sổ phòng Thẩm Nhược Y. Cô đã được thả về nhà, hoặc đúng hơn, được phép rời khỏi căn biệt thự đó, dưới "sự giám sát chặt chẽ".
Nhược Y biết rõ điều đó. Mỗi bước chân, mỗi ánh mắt xung quanh đều có thể là của người của Tần Mộ Dạ.
Vừa bước vào lớp, cô đã cảm nhận được ánh nhìn khác lạ từ một người lạ ngồi gần góc lớp. Không cần ai nói, cô cũng biết, họ được cài vào để giám sát mình.
Tim khẽ siết lại, nhưng cô vẫn giả vờ bình thản, mở sách ra, chăm chú học bài.
---
Cuối giờ học, khi cô ra cổng trường, một chiếc xe đen bóng đỗ sẵn ở đó. Cửa kính hạ xuống, giọng nói quen thuộc vang lên
Tần Mộ Dạ
Lên xe
Là Tần Mộ Dạ.
Nhược Y ngập ngừng, liếc nhìn xung quanh. Nhưng ánh mắt anh sắc lẹm, không cho phép cô từ chối.
Cô đành bước vào xe, ngồi bên cạnh anh, khoảng cách không quá xa cũng không quá gần.
Bên trong xe yên tĩnh. Không khí nặng nề.
Thẩm Nhược Y
Anh… tìm em có chuyện gì? /Nhược Y lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ./
Tần Mộ Dạ
Cô vẫn rất biết điều. Tôi đến để nhắc nhở, đừng thử trốn tránh.
Thẩm Nhược Y
Em không có ý định làm vậy. Em chỉ muốn sống yên ổn.
Một thoáng im lặng. Bất chợt, xe phanh gấp.
Nhược Y mất đà, cả người nghiêng sang phía anh. Trong một phản xạ không kịp suy nghĩ, Tần Mộ Dạ giơ tay đỡ lấy vai cô, ánh mắt lóe lên một tia khác thường.
Cô ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt anh ở khoảng cách gần đến nghẹt thở.
Thẩm Nhược Y
Xin… xin lỗi. /Nhược Y đỏ mặt, vội lùi lại/
Tần Mộ Dạ thu tay về, sắc mặt trở lại lạnh nhạt, nhưng giọng nói thấp hơn một chút
Tần Mộ Dạ
Cẩn thận.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, không ai nói thêm lời nào. Nhưng trong lòng Nhược Y, cảm giác về người đàn ông này đã khác đi một chút, anh không hoàn toàn là kẻ máu lạnh như cô từng nghĩ.
Comments