4 - Tôi sẽ che chở cho cậu!
Nguyễn Quang Anh(còn nhỏ)
Sao cậu..? *ngẩn người*
Đặng Thành An(còn nhỏ)
Tao đi báo lớp trưởng với giáo viên.. *chạy đi*
Phạm Bảo Khang(còn nhỏ)
Thằng nào biết Long đi đâu, kêu nó về đây lẹ lên!
Trần Đăng Dương(còn nhỏ)
Tao chạy nhanh, đi cho *đứng dậy khẩn trương chạy ra ngoài*
NV phụ
Duy, mày không liên quan, né ra
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
Mày là đứa đổ nước ngọt vô học bàn Quang Anh đúng không?!
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
Mày mới là đứa cần né đó
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
Mày tin tao mà méc thầy tổng phụ trách thì hạnh kiểm khống mày xuống học sinh trung bình không?
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
Sao?
Em biết ba mẹ nó khó tánh, nó mà bị khống hạnh kiểm thì nhừ đòn là cái chắc. Có phụ huynh kẻ địch chống lưng, em không sợ
Được đà lấn tới, Duy nghênh mặt, mở to mắt ngước lên thằng K, vừa khinh vừa giễu, vô cùng gợi đòn
NV phụ
Mày tin nói tiếng nữa là cái mặt mày bầm nát không?!
NV phụ
Tao mà bị hạ hạnh kiểm, thì ít nhất mày cũng phải nát xương tao mới hả dạ!
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
*hơi rén*
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
Không tin đấy, làm sao?
Thằng K này máu chó, đứa nào học chung cũng biết. Nó nói thế, có khi nó lại làm thật
Em hơi rén rồi, chỉ là đang cố gồng lên, đứng trước bảo vệ Quang Anh - đồng thời là bảo vệ thể diện trước bạn mới
Hét rõ to thế, nhưng hai tay bên dưới đã sớm nắm chặt, nắm đến trắng bệch và run lên cầm cập
Và Quang Anh thấy rõ điều đó
Nguyễn Quang Anh(còn nhỏ)
*nhìn chằm chằm tay em*
Lê Thượng Long(còn nhỏ)
Nè, gì đó? *bước vào*
May mắn thay, Dương đã kịp kéo Thượng Long về
Lê Thượng Long(còn nhỏ)
Bắt nạt bạn bè hả?
Thằng K nó là đứa giỏi võ nhất lớp, nhưng Long lại khoẻ hơn hẳn, nó đọ không lại
Thượng Long trước giờ lại còn hiền lành, tốt bụng, nên sự có mặt của anh không khác gì thần bảo hộ của lớp
NV phụ
Giáo viên tới kìa, giải tán đi bây!
NV phụ
Mày nhớ mặt mày, thằng Duy, Quang Anh!
Thằng K trợn mắt đến đỏ ngầu. Nó cay lắm, mà không làm gì được
Lúc bấy giờ, Duy mới buông lỏng tay, tới tận giờ mới dám thở mạnh
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
*mở to mắt nhìn xuống sàn* /xém nữa là răng môi dắt tay nhau bỏ đi rồi/
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
Hơ..*cười mà mặt trắng bệch*
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
*quay sang anh*
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
Nè, sao không phản kháng gì hết vậy?
Nguyễn Quang Anh(còn nhỏ)
...
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
Mà tóc bạn..
Nguyễn Quang Anh(còn nhỏ)
*nhăn mặt quay đi*
Cụm từ đó chính là thứ Quang Anh ghét nhất
Theo phản xạ tự nhiên, Quang Anh lại toan kéo mũ áo lên. Nhưng đến khi nó rớt trở lại vai, anh mới sực nhớ
Rách mất rồi, thứ duy nhất bảo vệ anh..rách mất rồi
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
*khẽ chạm vào tóc anh*
Nguyễn Quang Anh(còn nhỏ)
?! *gạt tay ra*
Nguyễn Quang Anh(còn nhỏ)
Làm gì vậy? *giật mình*
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
Sao..
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
Đẹp quá vậy?
Đức Duy nhìn chằm chằm tóc anh, mắt sáng bừng như vì sao sáng
Nó chiếu rọi thẳng vào tâm hồn đang trống rỗng của anh
Nguyễn Quang Anh(còn nhỏ)
*bất giác buông lỏng vai*
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
*chạm vào tóc anh*
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
Tự nhiên luôn, không nhuộm thật hả? *thích thú*
Nguyễn Quang Anh(còn nhỏ)
Ừm.. *gật đầu*
Anh gật đầu vài cái liền rồi nhìn em, ánh mắt mang chút ánh sáng hy vọng mà em mang đến
Nguyễn Quang Anh(còn nhỏ)
Thế là mặc cho em nghịch tóc
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
Ghen tị quá~~ ước gì tui cũng có mái tóc giống như bạn
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
Tóc tự nhiên thì không bị ghi vi phạm òiii
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
Sau này tốt nghiệp á, tui nhất định nhuộm y xì bạn luôn!!
Nói đến đây, Duy lại cười tươi. Nụ cười ấy lộ ra cặp răng trắng ngà tự nhiên mà lại đẹp hơn cả sứ
Dưới ánh nắng thấp thoáng sau lớp vải rèm, như thể mọi cử chỉ của em đều biết cười. Và cười một cách chân thành với anh
Không giả dối, không gượng ép. Là nụ cười trong sáng thực sự
Nguyễn Quang Anh(còn nhỏ)
Ừmm.. *cúi đầu chút*
Nguyễn Quang Anh(còn nhỏ)
Cậu..không thấy nó xấu hả...
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
Sao? *nghiêng đầu*
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
Tại sao lại xấu chứ?
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
Phải nói là nó siêu đẹp, siêu ngầu luôn!!
Duy đột nhiên hét lớn, làm Quang Anh rối trí, vội bịt miệng em lại
Thề, em làm anh muốn tìm một cái hố để chui xuống
Cho dù chuột chũi có đuổi cũng nhất quyết không chui lên
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
Haha! Sợ gì chớ!
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
Nếu không muốn tui hét thì bạn phải làm bạn của tui đó nha!
Nguyễn Quang Anh(còn nhỏ)
Được được! Làm bạn của cậu! Làm ơn nói nhỏ thôi
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
Hẹ hẹ
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
Được thôi *đứng chống nạnh, ra vẻ đại ca*
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
Nhưng mà, phải gọi tui bằng đại ca đó nha!
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
Bạn vừa gầy vừa thấp, nhưng may bạn là đàn em của tui đó, tui nhất định sẽ che chở cho bạn!
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
*chỉ tay cái vào bản thân*
Nguyễn Quang Anh(còn nhỏ)
*ngẩng người* ?
Nguyễn Quang Anh(còn nhỏ)
*thở dài, khoé miệng cong lên*
"Vậy thì gọi cậu là đại ca.."
Hoàng Đức Duy(còn nhỏ)
Yeh! Nhớ đó nha!! *bật cười thích thú*
Nguyễn Quang Anh(còn nhỏ)
*nhìn em một lúc rồi cúi đầu*
Nguyễn Quang Anh(còn nhỏ)
/dễ thương quá../
Nguyễn Quang Anh(còn nhỏ)
*lén cười tủm tỉm*
Thấy Duy vui như vậy, Quang Anh cũng mỉm cười nhẹ. Dù nhẹ nhàng, nhưng len lỏi trong đó là tràn ngập niềm hạnh phúc
Hoá ra, anh cũng có bạn..
Một người bạn rất dễ thương
Và người bạn đó thích mái tóc của anh
Một mái tóc mà người ta cho là kì lạ, không ra thể thống gì
Comments