Chương 2: Bị ốm òiii
Buổi sáng hôm sau tại sân trường, Minh Hiếu lại tiếp tục công việc ghi tên những người vi phạm của mình. Nhưng mà sao đứng mãi vẫn chưa thấy Đăng Dương bước vào cổng. Chẳng lẽ hôm nay cậu đi còn sớm hơn cả anh rồi vào lớp ngồi trước rồi. Nghĩ đến đó anh liền lắc lắc đầu phủ nhận, chuyện đó còn khó hơn bất cứ cái gì ý. Nhưng mà vẫn không thể quá chắc chắn được nên anh đã cố tình ghé ngang qua lớp cậu để xem. Từ lúc quen biết đến nay ghi tên mãi nên cũng nắm bắt được chút thông tin từ cậu. Chỉ là hình như đây là lần đầu anh ghé qua lớp cậu.
Đứng dòm ngó mãi mà chẳng thấy có bóng ai nên đành lủi thủi đi về lớp mình. Trong lòng anh đã chắc mẩm hôm nay cậu cúp rồi nên cũng chẳng chờ đợi nữa. Mà nói vậy thôi chứ đột nhiên một ngày thiếu đi cái bánh hộp sữa của cậu liền thấy buồn buồn. Càng nghĩ đến thì lại càng tò mò là tại sao hôm nay cậu lại nghỉ. Ngặt nỗi là anh chẳng quen ai cùng lớp với cậu cả.
Đặng Thành An
Sao mà thất thần vậy chìu ông ơiii
Trần Minh Hiếu
Có chút chuyện thoi
Phạm Bảo Khang
Tương tư thằng Dương đấy
Phạm Bảo Khang
Tao lại chả đi guốc trong bụng mày
Trần Minh Hiếu
Nói hay quá nhể
Trần Minh Hiếu
Mà hôm nay nó nghỉ hay sao ấy...cũng hơi lo thật
Phạm Bảo Khang
Sao lại phải lo cho nó???
Phạm Bảo Khang
Nó có phải là gì của mày đâu
Đặng Thành An
Chồng có bao giờ nghĩ đến em không
Trần Minh Hiếu
Có. Xong rồi ko nghĩ nữa
Đặng Thành An
Vậy là vui rồi, ít nhất chồng có nghĩ đến em
Trần Minh Hiếu
Mà hai đứa bây có biết sao nó nghỉ không???
Phạm Bảo Khang
Sao tao biết ba
Trần Minh Hiếu
Tao quen với nó lâu vậy chứ nhà rồi số đt tao đều mù tịt cả😞
Phạm Bảo Khang
Sao không xin?
Trần Minh Hiếu
Tao quên...nay cần mới nhớ là chưa xin
Phạm Bảo Khang
Mày phải gọi là khờ ác á Hiếu
Trần Minh Hiếu
Nghĩ cách giúp tao đi rồi muốn chửi gì thì chửi nhé
Phạm Bảo Khang
Mày đi hỏi mấy người cùng lớp nó xem
Đặng Thành An
À thấy nó hay đi với nhóm thằng Đăng ấy
Trần Minh Hiếu
Hải Đăng???
Phạm Bảo Khang
Sao vậy mày với thằng Đăng có chuyện gì hả??
Trần Minh Hiếu
Thôi để tao hỏi chị của Dương cũng được
Phạm Bảo Khang
Mày biết chị nó luôn hả???
Trần Minh Hiếu
Biết mà...nó có giới thiệu một lần
Trần Minh Hiếu
Là Thảo Linh cùng lớp với mình đấy
Trần Minh Hiếu
À cậu ấy kìa
Phạm Bảo Khang
Đù nay thằng này hướng ngoại vậy
Trần Thảo Linh
Aa...Cậu...cậu gọi tớ hả
Trần Minh Hiếu
Cho...cho tớ hỏi...cậu với Trần Đăng Dương lớp 10a5 ý...
Trần Minh Hiếu
Là chị em ruột phải không??
Trần Thảo Linh
À ừ...đúng rồi...mà sao cậu lại hỏi vậy...
Trần Minh Hiếu
À thì tớ...tớ sáng nay không thấy Dương đi học...
Trần Minh Hiếu
Cậu có biết vì sao không??...//Có chút ngập ngừng//
Trần Thảo Linh
Nó...Nó sốt rồi nên hôm nay xin nghỉ ý...mà sao cậu lại...
Trần Minh Hiếu
Vậy...vậy sao...à tại tớ có quen biết nên hỏi thăm hoi à...cảm ơn cậu nhé
Trần Thảo Linh
Ừ ừm...//e dè đi về chỗ ngồi//
Trần Minh Hiếu
//Đột ngột nắm tay Linh lại//...À...mà chiều nay cậu có thể dẫn tớ qua thăm em ấy một chút được không...
Trần Thảo Linh
//Giật mình xoay lại// Ừ được...
Kết thúc cho câu chuyện đầy ngượng ngùng của cả hai là Minh Hiếu thì đi lấy sổ cho giáo viên còn Linh thì quay về chỗ ngồi trong sự khó hiểu. Từ trước đến giờ ngoài Đăng ra thì cô chưa bao giờ thấy Dương có những người bạn ở trường khác.
Khi nghe Hiếu có quen biết và thậm chí là có chút lo lắng lúc nghe thấy Dương đang ốm. Ngỏ ý qua để thăm cậu khiến cô có chút nghi ngờ. Đừng nói là thằng nhóc đó lại đi thả thính nhé. Nếu như vậy thì khổ rồi...
Buổi chiều khi kết thúc tiết học, Thảo Linh đứng chờ đợi Minh Hiếu ở cửa lớp để dẫn anh đến nhà mình. Buổi tối hôm nay cô có hẹn qua nhà bạn ngủ nên chưa biết Đăng Dương sẽ ra sao. May mà bây giờ đã có Minh Hiếu rồi.
Trần Minh Hiếu
Tớ xong rồi
Trần Minh Hiếu
Mình đi thôi
Trần Thảo Linh
Ừm //bước đi//
Trần Minh Hiếu
//Đi theo sau Linh//
Suốt cả chặng đường Linh chẳng nói lời nào với Hiếu. Chỉ lẳng lặng đi phía trước. Anh bước đi theo phía sau mà thầm nghĩ trong lòng, cô quả thật rất khó gần, từ khi vừa chuyển đến đã có chút xa cách với cả lớp. Nhưng chẳng biết vì sao điều anh nhìn ra được ở Linh lại là sự cô đơn đến lạ.
Trần Minh Hiếu
Ngày mai...cậu ăn trưa với tớ không ??
Trần Minh Hiếu
Xem như là trả ơn chuyện hôm nay nhé
Trần Thảo Linh
Để tớ xem mai có lớp buổi trưa không nhé
Trần Thảo Linh
//tra chìa vào ổ rồi mở ra//
Trần Đăng Dương
Chị Linh về rồi à
Trần Thảo Linh
Ừm...có người đến thăm em này
Trần Minh Hiếu
Hiii//e dè ngại ngùng//
Trần Đăng Dương
Ơ anh Hiếu này//Mừng rỡ chạy đến//
Trần Đăng Dương
Anh đến thăm em ạ
Trần Đăng Dương
May mà hạ sốt
Trần Minh Hiếu
Đấy hôm qua anh bảo về phải tắm ngay mà không nghe nên mới bệnh thế này phải không
Trần Đăng Dương
Có đâu...Về là em tắm liền mà
Trần Thảo Linh
Ừm hai người ở đây nói chuyện...tớ lên lầu trước nhé...//Đi lên lầu//
Trần Đăng Dương
Chị Linh lên tắm rồi xuống ăn cơm nhé...em nấu cả rồi ýy
Trần Thảo Linh
Chị biết rồi
Trần Minh Hiếu
Chị của Dương nhìn có vẻ hơi buồn ý
Trần Minh Hiếu
Ớ anh xin lỗi...//vội che tay lên miệng//
Trần Đăng Dương
Không sao ạ...Chị ấy từ nhỏ đã vậy rồi
Đứng nói chuyện thêm một chút thì Dương dẫn Minh Hiếu vào bếp để dọn cơm sẵn ra. Đợi Thảo Linh tắm xong xuống thì cũng vừa hay cậu đã dọn xong xuôi hết. Linh ngồi vào bàn ăn lơi lơi được nửa bát cơm đã muốn đứng lên để đi lên lầu. Thấy vậy Dương liền gọi.
Trần Đăng Dương
Chị chưa ăn hết cơm mà
Trần Đăng Dương
Ăn hết đã chứ
Trần Thảo Linh
Chị no rồi
Trần Thảo Linh
//Đi lên lầu//
Trần Đăng Dương
//Cầm lấy chén của Linh mà ăn phần còn lại//
Trần Minh Hiếu
Dương nấu ăn ngon thật ý
Trần Đăng Dương
Anh Hiếu thấy ngon là tốt òiii
Trần Minh Hiếu
Uii anh quên mất là có mua thuốc cho Dương
Trần Minh Hiếu
Qua thăm Dương mà cuối cùng lại ăn ké Dương thế này
Trần Đăng Dương
Không sao...được nấu ăn cho anh Hiếu lại là vinh hạnh của em đấy
Trần Đăng Dương
Hiếu thấy ngon thì ăn nhiều vào nhé
Trần Đăng Dương
//Gắp mấy miếng trứng cho anh//
Kết thúc bữa ăn, Minh Hiếu phụ cậu rửa chén rồi mới thu xếp đồ để đi về. Trước khi về còn đứng thủ thỉ với cậu ở cửa nhà là nhớ nghỉ ngơi cho tốt để mau khỏe mà đi học lại. Xong xuôi an tâm rồi mới đi về nhà.
Trên đường về anh lại càng suy nghĩ nhiều hơn nữa về chuyện của Thảo Linh và Đăng Dương. Hai chị em nom có vẻ rất yêu thương nhau nhưng anh vẫn thấy Linh có gì đó không ổn. Nhìn cô có nét buồn mà anh cũng nao lòng. Nghĩ lại mới thấy là từ lúc nói chuyện ở lớp đến nay anh chưa từng thấy cô cười. Cô luôn trong trạng thái tĩnh lặng, im lìm. Cũng vì lẽ đó mà bạn bè trong lớp đều nói cô khá khó gần mà ít tiếp xúc với cô.
Comments
Khánh Thy Hoàng
chồng yêuuu
2025-06-20
1