[QuinnA1J] [MaiQuinn X Đào Tử A1J] Không Thân Nhân
Chap 2
Cô bé lại không đáp. Mai không ép. Cô rút từ túi áo ra một viên kẹo gừng, bọc giấy đỏ nhăn nhúm, đặt lên bàn nhỏ cạnh giường
Nguyễn Hiền Mai
Ở đây lạnh, ăn kẹo này cho ấm cổ họng
Nguyễn Hiền Mai
Hen phế quản mà để lạnh là dễ lên cơn lắm
Nguyễn Hiền Mai
Chị để đây, lúc nào muốn thì ăn
Đứng dậy, Mai chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa chạm tay vào tay nắm cửa, cô nghe giọng nói bé xíu phía sau
Tao Yi Jiun (Đào Di Quân)
Sao…chị gọi em là Di Quân?
Nguyễn Hiền Mai
Tên em mà?
Nguyễn Hiền Mai
Trong hồ sơ cũng ghi vậy
Nguyễn Hiền Mai
Không đúng sao?
Tao Yi Jiun (Đào Di Quân)
Lúc ở Đài…ai cũng gọi em là Yi Jiun
Tao Yi Jiun (Đào Di Quân)
Nhưng mẹ thì…
Tao Yi Jiun (Đào Di Quân)
Mẹ gọi là Jiunie
Nguyễn Hiền Mai
Vậy từ nay chị sẽ gọi em là Jiunie
Nguyễn Hiền Mai
Có được không?
Tao Yi Jiun (Đào Di Quân)
Jiunie…giống ở nhà hơn
Mai nhìn viên kẹo vẫn nằm yên trên bàn. Cô bé chưa động tới, nhưng nỗi lạnh lẽo trong lòng dường như đã có chỗ tan bớt
Nguyễn Hiền Mai
Ngủ một lát đi
Nguyễn Hiền Mai
Chị sẽ quay lại sau
Trước khi đóng cửa, cô nghe một tiếng thì thầm nhỏ hơn tiếng mưa, nhưng đủ làm lòng cô rung lên như dây đàn khẽ chạm
Tao Yi Jiun (Đào Di Quân)
Chị đừng biến mất nha
Bệnh viện ban đêm luôn có một thứ không khí kỳ lạ, vừa yên tĩnh, vừa nặng nề. Mỗi tiếng bước chân hành lang vang lên như vọng qua nhiều lớp tường, rồi mất hút trong bóng tối của dãy phòng dài hun hút
Phòng số 11 – vẫn sáng một ngọn đèn ngủ
Di Quân nằm nghiêng người, tay ôm lấy gối. Cô bé đã nhắm mắt hơn một tiếng nhưng không ngủ được. Lồng ngực tức, hơi thở ngắn, từng nhịp như bị cắt ngang bởi cơn nhói quen thuộc. Một cơn ho nhẹ bật ra, rồi hai, ba...Giọng khản đặc, ngực co lại như có ai đè
Rồi cô bé bật dậy, tay vơ lấy ống xịt hen mà y tá dặn để cạnh gối. Nhưng hoảng loạn quá, cô run tay làm rơi xuống sàn. Chạm vào không khí lạnh, cơn co thắt càng dữ dội
Chỉ có nước mắt trào ra không kịp kìm lại
Hiền Mai đang ngủ gục trên bàn trong phòng trực, chợt tỉnh dậy như có ai lay nhẹ. Cô ngước nhìn đồng hồ, gần 2h sáng. Một linh cảm khiến cô khoác áo blouse và rời phòng không suy nghĩ
Cô bé co người dưới đất, hai tay ôm cổ, mặt trắng bệch vì thiếu oxy. Không thể khóc, không thể lên tiếng, chỉ có ánh mắt run rẩy như van nài
Mai lập tức quỳ xuống, tay lần tìm ống xịt thuốc giãn phế quản bị văng ra. Một tay đỡ đầu cô bé, một tay đưa ống xịt vào đúng miệng, ấn nhẹ. Cô lặp lại động tác, vừa giữ nhịp thở cho Di Quân, vừa dùng giọng dịu đi mọi hoảng loạn
Nguyễn Hiền Mai
Hít chậm thôi, chậm thôi Jiunie…chị ở đây rồi…không sao đâu…chị ở đây…
Comments
kitty
ra tiếp đi nè,hóng quá trời
2025-06-12
1
Quỳnh
Hay 👍👍👍👍👍
2025-06-12
0