Đêm Xuống, Cùng Anh Ngắm Trăng...
2_2
Thời gian trôi qua, Nhi và Quang Anh dần trở nên thân thiết
Sáng sớm, Quang Anh đến đón Nhi đi học. Tan trường, hai người lại cùng nhau đi dạo, ăn vặt, trò chuyện vui vẻ.
Duy chỉ biết đứng nhìn từ xa, lặng lẽ nuốt trọn nỗi buồn vào trong
Một buổi chiều hoàng hôn, dưới gốc cây phượng sau trường, Nhi lấy hết can đảm ngỏ lời
Danh Ái Nhi
"Quang Anh này… mình… thích cậu."
Nguyễn Quang Anh
Quang Anh bất ngờ, khẽ chau mày:
"Nhi à… chuyện này..."
Danh Ái Nhi
"Chỉ cần cậu cho mình một cơ hội thôi. Mình tin có thể khiến cậu hạnh phúc." — Nhi nói, giọng run run.
Quang Anh im lặng hồi lâu. Anh vốn chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương. Nhưng đứng trước sự chân thành của Nhi, lại thêm những áp lực xung quanh, anh khẽ gật đầu
Nguyễn Quang Anh
"Được. Mình... sẽ thử tìm hiểu cậu."
Nhi vui mừng ôm chầm lấy Quang Anh
Không ai trong họ biết rằng, cách đó không xa, Duy đứng nấp sau bức tường, đôi mắt đỏ hoe, hai bàn tay nắm chặt
Tối đó, Duy ngồi thu mình bên cửa sổ, cơn ho dai dẳng lại kéo đến. Cậu tự thì thầm:
Hoàng Đức Duy
"Tại sao… mình lại buồn như vậy chứ…?"
Cậu ngồi bên cạnh cửa sổ khóc nức nở suốt đêm
Cậu buồn đến độ ngủ gục bên cạnh cửa sổ đến tận sáng hôm sau
cậu vừa ho vừa chìm vào giấc ngủ
có lẽ vậy nên sáng hôm sau
Duy nhìn như người mất hồn đi lờ đờ vào trong lớp học
Tuy hai người kia vẫn chưa công khai nhưng cậu đã giữ khoảng cách với Quang Anh
vì Quang Anh cũng dần dần cách xa cậu hơn
Comments