[Pháochi] Bông Hoa Ngàn Năm..?
chap 2
chúi chiên🍌🍌
hi các bựn nhoo
chúi chiên🍌🍌
ko bt nói j lun ắ
chúi chiên🍌🍌
vô truyện thoii
Phương Mỹ Chi
(Lê từng bước mệt mỏi về)
Phương Mỹ Chi
(nghĩ thầm) phải về đó thật sao?
vì đó là cái duy nhất em có thể dựa dẫm vào đó thôi
Phương Mỹ Chi
( về tới nhà )
"mẹ"
(thấy em đã lấy đồ chọi em)
"mẹ"
ĐI ĐÂU GIỜ MỚI VỀ(hét lớn)
"mẹ"
tao không có đứa con như mày
Phương Mỹ Chi
(quỳ lạy "mẹ" )tha cho con đi mẹ
Phương Mỹ Chi
con lạy mẹ(khóc)
Phương Mỹ Chi
mẹ ơi mẹ ơi(khóc lớn hơn)
Phương Mỹ Chi
(thấy không có ích nên cũng đi)
Phương Mỹ Chi
(vừa đi vừa khóc)
ngất cũng được 10p thì...
Phương Mỹ Chi
(nằm la liệt)
Pháo
con chi mà(nói nhưng hơi bất ngờ)
Pháo
(nghĩ thầm)ê tội lỗi quá=(
pháo phân vân nhưng cuối cùng cũng cứu nhỏ chi=()
Pháo
(đang cỗng chi về nhà)
Phương Mỹ Chi
(nói mớ)đ-đừng bỏ tui mà
Phương Mỹ Chi
(mớ)ở đó lạnh lắm
Phương Mỹ Chi
tui không muốn ở đó đâu
Pháo
tôi sẽ không làm cậu đau nữa đâu
tới đâu xin được tiết lộ hoàn cảnh của chi và pháo
Phương Mỹ Chi
tôi sinh ra trong một gia đình không được hạnh phúc,mẹ cũ của tôi đã mất trong một tại nạn xe buýt,ba tôi đã không có còn tình cảm với mẹ tôi,ngay khi mẹ mất,trong nhà chỉ có tôi là buồn và tôi không hiểu,tại sao ai cũng vui.Hồi nhỏ tôi không,giờ lớn tôi mới biết...Tôi còn nhớ một mình tôi tổ chức đám tang cho mẹ tôi,không một ai tổ chức cả..
Pháo
tôi sinh ra trong gia đình cao quý,là con gái thứ nhất của vua Nguyễn,mọi người cứ tưởng trong đó là sung sướng rồi hạnh phúc,đó ai nói chứ tôi thì không,cái gọi là hạnh phúc thì tiền không thể mua được,thì tôi cũng cô đơn dữ luôn
Phương Mỹ Chi
(nhìn + hét)đây là ai,đâu là đâuuu
Pháo
(còn ngủ)cái l.ồn gì vậyy
Phương Mỹ Chi
(thấy chị còn hoảng hơn)AAAAAAAAAAAAAA
Phương Mỹ Chi
Trễ giờ học rồiii
Phương Mỹ Chi
đợi tao (chạy)
Comments