[ĐN Harry Potter] Ma Lực Và Máu
chap 1 (・∀・)
Tác giả
Lưu ý khi vào chap này nhá mn
Tác giả
Là từ ‘họ’ chuyển chung sang ‘người’
‘Đừng mà… làm ơn đừng đánh nữa.’
‘Tôi cầu xin các người làm ơn dừng lại đi.’
‘Tôi ko có lấy là cô ta vu oan cho tôi.’
‘Em ko có e-e-em ko có mà hức hức các anh phải tin em.’
‘Chúng tôi tin em đừng lo, còn việc cô ta làm dù có chứng minh chắc j đã đúng.’
‘Tại sao các người ko tin tôi chứ? Tại sao hả? Tại vì cái hôn ước giữa các nhà đúng ko hả?’
‘Nếu đúng thì sao và ko đúng thì sao?’
“Ta từng nghĩ, họ là nhà.”
Là nơi để trở về, là bàn tay để nắm, là giọng nói có thể làm ta bình tâm giữa mọi hỗn loạn.
Ta đã chờ, rất lâu…rất lâu rồi…
Chỉ chờ người quay đầu.
Chỉ chờ một lời giải thích.
Và chờ một ánh mắt không lạnh lùng như hôm ta ngã xuống — một ánh mắt từng nhìn ta như cả thế giới.
Hóa ra, tình cảm của ta chỉ là một vết mực nhỏ trên trang giấy mà người đã sớm viết đầy dối trá.
Ta yêu, người diễn.
Ta giữ lời hứa, người lặng lẽ viết kịch bản cho cái kết của ta.
Vậy thì… đến lúc ta buông rồi.
Không phải vì ta hận người.
Không phải vì ta muốn trốn tránh.
Chỉ là… trái tim này đã mỏi.
Linh hồn này đã quá nặng nề để tiếp tục sống thêm một kiếp trong nuối tiếc.
Người có thể quên ta.
Thế giới có thể không nhớ đến ta.
Còn ta… chỉ mong sau cái khép mi dài này, sẽ chẳng còn điều gì níu giữ.
Ta hối hận thật rồi, hối hận vì đã yêu người, hối hận khi cứ đâm đầu vào một thứ không cho ta một lời hồi đáp….
Ta không cầu mong người hối hận.
Chỉ mong… nếu có kiếp sau, xin đừng cho ta gặp lại.
“Nếu có kiếp sau… xin đừng sắp đặt cho ta gặp người lần nữa.
Một lần là quá đủ rồi.”
Cách ta từng yêu người chỉ có một mình ta biết.
Nàng nhắm mắt lại.
Hơi thở cuối cùng cũng hòa tan vào trong bóng tối, nhẹ như một chiếc lá rơi.
Không một tiếng khóc, không một oán trách, không một tiếc nuối.
Chỉ có tiếng nhỏ giọt đều đặn vang lên từ mái hầm — như lời tiễn biệt cuối cùng dành cho một kẻ từng yêu quá nhiều.
Tác giả
Chap này chỉ dừng tại đây thôi
Comments