The Ogre. [ HieuGav ] [ HieuAn ] [ Hieuthuhai × Negav ]
[5]. Chạy trốn.
𝖭𝗈𝗍𝖾 :
• *...* - 𝖲𝗎𝗒 𝗇𝗀𝗁𝗂̃.
• |...| - 𝖧𝖺̀𝗇𝗁 đ𝗈̣̂𝗇𝗀, 𝖼𝖺̉𝗆 𝗑𝗎́𝖼.
• "..." - 𝖭𝗈́𝗂 𝗍𝗁𝖺̂̀𝗆.
• [...] - 𝖠̂𝗆 𝗍𝗁𝖺𝗇𝗁.
# 𝖳𝖺̂́𝗍 𝖼𝖺̉ 𝖺̉𝗇𝗁 đ𝗎̛𝗈̛̣𝖼 𝖽𝗎̀𝗇𝗀 đ𝖾̂̀𝗎 𝖼𝗁𝗂̉ 𝗆𝖺𝗇𝗀 𝗍𝗂́𝗇𝗁 𝖼𝗁𝖺̂́𝗍 𝗆𝗂𝗇𝗁 𝗁𝗈̣𝖺.
Tiếng bước chân vọng lên giữa dải hành lang dài im bặt.
Từng nhịp đều đặn tiến sâu vào một căn phòng tăm tối, không ánh sáng.
Đoàn Thế Lân.
| Đặt người em xuống chiếc giường giữa gian phòng |
Lân khựng lại, ánh mắt vừa rời khỏi cánh tay nhỏ đang dần để lộ dấu vết không thuộc về loài người.
Hắn không khỏi tò mò về sinh vật trước mặt.
Ngụ ý cúi thấp hơn để quan sát kỹ thì có tiếng gõ cửa nhẹ vang lên phía sau.
Đa nhân vật. [ Nam ] [ Nhân vật phụ ]
Anh Lân, ông chủ gọi anh lên phòng.
| Nói vọng vào |
Đoàn Thế Lân.
| Khựng lại, ánh mắt hơi chuyển hướng về cánh cửa |
Hắn chỉnh lại cổ áo, xoay bước ra ngoài, để lại phía sau cánh cửa đóng chậm tiếng thở mong manh của sinh vật đang thiếp đi.
Đặng Thành An.
| Khẽ cựa ngón tay |
Em từ từ mở mắt sau cơn mê man.
Chân khẽ động nhưng rồi lại thụt vào vì vết thương.
Mùi thuốc sát trùng hăng hắc len vào mũi, hòa với tiếng máy móc vang đều trong không gian kín khiến em cảm thấy khó chịu đến nghẹt thở.
Đặng Thành An.
| Nheo mắt lại |
Đặng Thành An.
| Khó khăn ngồi dậy, tay chống nhẹ xuống giường |
An lấy tay nhỏ dụi dụi mắt rồi lại mơ hồ nhìn xung quanh.
Mọi thứ trước mắt em hoàn toàn lạ lẫm, trắng toát đến rợn người.
Một đoạn kí ức chớp qua...
Cả tiếng gọi đáng sợ đó nữa...
Đặng Thành An.
Đúng rồi...là hắn...
| Sượng lại khi nhớ đến |
Em thốt khẽ, gần như chỉ nói cho chính mình nghe.
Ký ức đau đớn nơi bắp chân khiến An thót nhẹ người, nhưng vẫn cố gượng đứng dậy.
Chân em run rẩy, nhưng vẫn bước từng bước nhỏ về phía cánh cửa, nơi hi vọng được đặt tên là "lối thoát".
Đặng Thành An.
| Chập chững bước đến cánh cửa |
Một tay em vịnh vào tường, đầu nghiêng nhẹ, tai thì ghé sát vào vách cửa để nghe ngóng tình hình bên ngoài.
Cũng chẳng có âm thanh nào ngoài tiếng máy móc rì rì từ xa.
Đặng Thành An.
| Thở phào |
Bàn tay nhỏ run run nhẹ đặt lên tay nắm cửa.
Chậm rãi mở ra một khe nhỏ...
Ánh sáng lạnh lẽo từ hành lang hắt vào khiến em nhíu mày lại.
Đặng Thành An.
| Len người ra ngoài, khẽ kéo cánh cửa lại phía sau |
Từng bước nhẹ như mèo con, em dò dẫm giữa hành lang dài phủ bụi.
An chẳng biết mình đang đi đâu...
Nhưng biết rõ, mình không thể ở lại nơi đây.
𝐦𝐚𝐫𝐢𝐢 ᵕ̈ [ 𝘼𝙪𝙩𝙝𝙤𝙧 ].
Bữa tui bắt được live Kiều với Gấu áa.🐧
𝐦𝐚𝐫𝐢𝐢 ᵕ̈ [ 𝘼𝙪𝙩𝙝𝙤𝙧 ].
Ghê khom Há há Hú hú khẹc khẹc Há há Hú hú khẹc khẹc ʕ •ᴥ•ʔ
𝐦𝐚𝐫𝐢𝐢 ᵕ̈ [ 𝘼𝙪𝙩𝙝𝙤𝙧 ].
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ạ.
Comments
con nhỏ bị tự kỷ
tại saoooo tôi không bắt đượcccc????? áaaaaaa
2025-08-11
0