[Yeosm/Oai X Roger] The Post-series Story
•chap 3•
Roger
Oai! Anh làm trò quái gì vậy hả?
Oai
Haha~ ta chỉ giúp người đi nhanh hơn một chút thôi mà
Dứt câu, Oai tạo ra một cổng không gian và bước vào trong, bàn tay ma đang giữ Roger cũng theo phía sau.
Lúc trước Oai cũng đã từng bắt cậu theo cách y hệt như thế này, cái cảm giác cực kì khó chịu tưởng chừng đã quên đi sau một khoảng thời gian dài đã quay trở lại.
Roger
*chết tiệt, đáng lẽ ra mình không nên tin hắn ta*
Cậu nghiến chặt răng, đôi mày nhíu chặt lại.
Chắc chắn chỉ cần Oai thả cậu ra, lặp tức cậu sẽ xử lí hắn.
Roger
//đã chuẩn bị sẵn sàng để tấn công Oai//
Oai
Ngươi không được đánh ta đâu đây nhé
Roger
//khựng// *hắn biết mình tính làm gì à*
Oai
Bây giờ nếu ta thả ngươi xuống mà ngươi đánh ta thì ta trói ngươi lại đấy Roger
Oai
Ngươi im lặng là đồng ý rồi nhé
Oai ra lệnh cho bàn tay ma từ từ đặt Roger xuống, nhẹ nhàng nhất có thể.
Chân Roger vừa chạm xuống đất, đứng vững một hồi thì Oai mới thu bàn tay ma kia lại. Ấy vậy, hắn vẫn không thu lại ma thuật đang dùng để che mắt Roger.
Điều đó làm Roger vừa không thoải mái vừa khó hiểu.
Roger
Sao anh không để cho tôi nhìn vậy?
Roger
Che mắt tôi như thế thì làm sao thấy được anh đem tôi tới chỗ nào?
Roger
//đi về phía trước trong trạng thái bị bịt mắt//
Oai
//đến đỡ eo Roger// cẩn thận
Roger
Thì anh mau bỏ cái vòng đang che mắt tôi ra đi //nói với giọng khó chịu//
Oai
Chưa được //chỉnh lại cho Roger đứng yên//
Oai
Còn một đoạn nữa mới tới nơi
Roger
Sao từ đầu anh không đưa chúng ta đến tận nơi luôn đi?
Roger
Tại sao phải đi thêm một đoạn nữa?
Oai
Ngươi không cần quan tâm đâu
Oai
Hừm…Để tránh ngươi bị ngã trên đường đi thì…
Oai cúi người, bế Roger lên.
Roger
Này! Anh thả tôi xuống //đỏ mặt//
Roger
Ngại chết đi được //vùng vẫy//
Oai
Ngươi mà té xuống là ta không chịu trách nhiệm đâu
Roger
*ugh xấu hổ chết mất*
Roger
*tại sao lại phải bế kiểu công chúa thế này, hắn ta tính chọc điên mình hay sao*
Oai
Đi được một chút ta sẽ thả ngươi xuống // nói vào tai Roger//
Roger
ưm, nhột… //dùng tay đẩy mặt Oai ra xa//
Oai
//khoé môi cong lên, cười đầy đắc chí//
Đoạn đường tới nơi mà Oai muốn Roger đến cùng hắn cũng không quá xa. Oai cứ bế cậu trên tay, nâng niu như một bông hoa mong manh. Phải nói xuyên suốt lúc cậu được Oai bế, hắn ta luôn giữ nụ cười thoả mãn trên khuôn mặt. Còn cậu phải nằm yên chịu đựng cái hành động xấu hổ này với khuôn mặt đỏ bừng.
Khi còn nhỏ, cậu chỉ thấy ba bế mẹ về phòng khi bà làm việc rồi ngủ quên mất trong phòng chế thuốc mà thôi.
Không ngờ tới là bây giờ cậu đang được một con dê có tâm tình kì lạ bế như thế…đúng thật là quá mất mặt mà.
Roger
*kệ đi, ở đây chắc chắn không có ai thấy hết*
Roger
*sau hôm nay coi như chưa từng có việc này xảy ra đi*
Roger
//khoanh hai tay trước ngực//
Oai
//nhìn Roger, khẽ cười//
Đi được một lúc, chiếc vòng ma thuật đang che mắt Roger biến mất. Oai cũng dừng lại rồi thả cậu xuống.
Oai
Có lẽ chúng ta phải đi một đoạn nữa
Roger
*rốt cuộc muốn đưa mình đến nơi nào vậy chứ?*
Oai
//nhìn sang Roger// ngươi có muốn ta bế nữa không
Oai
Ta sẽ rất sẵn lòng đó //cười châm chọc//
Oai
//nhún vai, quay lưng đi về phía trước//
Roger
//đi theo phía sau Oai//
Roger nhìn xung quanh, xác định được nơi hai người đang đi là một khu rừng yên ắng và rộng lớn. Chẳng biết hắn ta đưa cậu đến đây để làm gì.
Roger
//không chú ý mà đụng mạnh vào người Oai và bị bật ngược về phía sau// oái!
Oai
Ôi //nhanh chóng xoay người lại đỡ Roger//
Roger
Ai bảo anh tự dưng dừng lại đột ngột như thế chứ!
Oai
Haha, vậy là lỗi của ta
Oai
Xin lỗi nhé //nhếch môi cười//
Oai
//buông Roger ra khi cậu đã đứng vững//
Roger
//nhìn khung cảnh phía trước//
Roger
//ngẩn người// đẹp quá…
Oai
//híp mắt cười// ngươi thích đúng chứ?
Trước mắt Roger là một vùng đất xinh đẹp với những bông hoa nhỏ trãi dài trên con đường dẫn vào bên trong, hai bên là những cây cổ thụ to lớn. Những ánh nắng len lỏi qua những kẽ lá làm chiếu rọi vùng cỏ xanh mướt bên dưới, tưởng chừng như được rải vàng.
Nhìn vào sâu hơn, những bậc thang tạo thành từ những phiến đá phủ rêu, đưa sự tò mò về khung cảnh phía trong càng trào dâng. Roger đưa mắt nhìn lên trên, cậu thấy rõ những nhành hoa hồng đỏ thắm đua nhau rũ xuống tạo thành một vòm hoa rực rỡ.
Quả thật Roger đã bị sự xinh đẹp của nơi đây làm cho ngỡ ngàng.
Oai
Ngươi muốn vào trong không?
Oai
Tất nhiên rồi //cong môi cười//
Roger
//đi theo phía sau Oai// thật tuyệt vời…
Roger
Không ngờ anh tìm được nơi này đấy //nhìn ngắm xung quanh//
Oai
Cả ta cũng không ngờ đến bản thân có thể biết đến nơi này
Vị đắng-TG
Cảm ơn đã đọc, tình yêu nhỏ <3
Comments
°☆°habseligkeit°☆°
tg giõi văn lám nè
2025-06-20
2