[DuongHung] Chàng Vợ Nhỏ Của Trần Tổng
chap2.Anh Bống!
Lê Quang Hùng-Phone
Anh dẫn tôi đi đâu vậy
Trần Đăng Dương-Bống
// quay lại //
Trần Đăng Dương-Bống
Lên phòng thôi
Trần Đăng Dương-Bống
// siết lấy eo em //
Lê Quang Hùng-Phone
Này anh làm gì vậy*Sao càng nhìn gần càng giống anh ấy vậy*
Trần Đăng Dương-Bống
//Siết chặt hơn//
Lê Quang Hùng-Phone
Anh bỏ em ra đi
Lê Quang Hùng-Phone
Em đau
Trần Đăng Dương-Bống
sao đau
Lê Quang Hùng-Phone
Anh siết chặt quá
Lê Quang Hùng-Phone
Đau lắm
Trần Đăng Dương-Bống
Ờ anh xin lỗi
Trần Đăng Dương-Bống
Để anh dẫn em lên phòng nhé
Lê Quang Hùng-Phone
Nhưng...// do dự //
Trần Đăng Dương-Bống
// siết eo em //
Trần Đăng Dương-Bống
Tôi không làm gì em đâu
Trần Đăng Dương-Bống
* Thật sự rất giống em của năm đó*
Trần Đăng Dương-Bống
Lên phòng đi
Lê Quang Hùng-Phone
Ở đâu ạ// nghiêng đầu //
Trần Đăng Dương-Bống
Tôi dẫn lên
Trần Đăng Dương-Bống
// dẫn em lên phòng //
Trần Đăng Dương-Bống
Đây là phòng của em
Trần Đăng Dương-Bống
Vậy nhá
Trần Đăng Dương-Bống
Anh đi đây
Lê Quang Hùng-Phone
Anh đi đâu vậy ạ // nghiêng đầu //
Trần Đăng Dương-Bống
* Quả thật nét này rất giống em ấy *
Trần Đăng Dương-Bống
* Dễ thương chết mất *
Trần Đăng Dương-Bống
// vô thức véo má em //
Lê Quang Hùng-Phone
đau// xoa xoa má mình //
Trần Đăng Dương-Bống
Ờ anh xin lỗi
Trần Đăng Dương-Bống
Anh lên công ty của anh
Trần Đăng Dương-Bống
// xoa đầu em //
Trần Đăng Dương-Bống
// rời đi //
Lê Quang Hùng-Phone
// nằm trên giường //
Lê Quang Hùng-Phone
Lâu rồi mới được nằm trên giường
Lê Quang Hùng-Phone
Buồn ngủ quá
Lê Quang Hùng-Phone
thôi đi ngủ
em nói xong là lăn ra ngủ
lí do mà Dương chọn Hùng á
Là tại anh nhìn em rất giống chàng khờ năm ấy
Anh rất yêu chàng khờ năm đó
Từ lúc anh mất em đến giờ anh luôn tự trách và nhớ chàng khờ
Trần Đăng Dương-Bống
// cầm trên tay chiếc vòng cổ //
Trần Đăng Dương-Bống
Có vẻ anh đã tìm thấy em rồi thì phải
Trần Đăng Dương-Bống
Nhưng cũng có thể chỉ là người giống người
Trần Đăng Dương-Bống
Làm sao để biết đây
Trần Đăng Dương-Bống
// nghĩ gì đó //À phải rồi
Trần Đăng Dương-Bống
// nói xong liền cắm đầu làm việc //
Trần Đăng Dương-Bống
// phi như bay lên phòng em //
Trần Đăng Dương-Bống
// bước vào //
Lê Quang Hùng-Phone
ưm// trờ mình //
Trần Đăng Dương-Bống
*bình tĩnh,bình tĩnh*
Trần Đăng Dương-Bống
Hùng ơi dậy tắm rửa chuẩn bị ăn cơm nào// giọng nhỏ nhẹ //
Lê Quang Hùng-Phone
ờ ờ // vẫn lim dim ngủ //
Trần Đăng Dương-Bống
// bế em lên //
Lê Quang Hùng-Phone
Thả em ra //vùng vẫy//
Trần Đăng Dương-Bống
*Kiểu vùng vẫy ăn vạ này thật sự rất giống*
Lê Quang Hùng-Phone
*Sao anh ấy lại bế mình*
Lê Quang Hùng-Phone
* thật sự anh ấy rất quen thuộc*
Trần Đăng Dương-Bống
Dậy ăn cơm thôi
Trần Đăng Dương-Bống
Bé Phone ơi
Trần Đăng Dương-Bống
Tối rồi
Lê Quang Hùng-Phone
*Sao anh ấy biết tên đó của mình*
Trần Đăng Dương-Bống
Bé ăn gì
Lê Quang Hùng-Phone
Có cua không ạ
Trần Đăng Dương-Bống
Có nhiều lắm
Trần Đăng Dương-Bống
// gắp miếng cua cho em //
Lê Quang Hùng-Phone
Cảm ơn..
Trần Đăng Dương-Bống
Gọi anh Bống đi
Lê Quang Hùng-Phone
Dạ cảm ơn anh Bống
Lê Quang Hùng-Phone
*Là cái tên này*
Lê Quang Hùng-Phone
*Đúng là chàng trai năm ấy*
Để kể lại năm đó cho nghe
Bống khờ
bố mẹ chả hiểu mình
Phone khờ
Anh gì ơi// vỗ vai Dương //
Phone khờ
Thôi đừng có khóc nữa //Đưa cho anh viên kẹo //
Phone khờ
Anh ăn đi ạ,mỗi lần em khóc á em ăn kẹo ngọt là không còn buồn nữa
Bống khờ
Cảm ơn em mà em tên gì
Phone khờ
Dạ phone ạ // cười xinh //
Phone khờ
Anh đi cùng em không// đưa tay ra //
Bống khờ
// cầm tay Phone //đi
Hai người cùng nhau ngắm sao
rồi cứ thế ngày qua ngày,hai người cứ dính lấy nhau
Nhưng hạnh phúc không kéo dài lâu
mẹ Dương
T tìm được mày rồi
mẹ Dương
đi về //lôi Bống đi //
Bống khờ
Ơ mẹ// chạy lại //
Bống khờ
// nhét vào tay Phone một sợi dây chuyền //
mẹ Dương
T đưa m về thành phố
Những lời vừa rồi Phone nghe được hết
Phone khờ
* Vậy là anh ấy phải đi rồi*
Phone khờ
// Ngắm nhìn sợi dây chuyền //EM SẼ ĐỢI ANH // hét vọng lại phía Dương //
nhỏ tác giả flop
Nhỏ tác giả xin phép đổi cốt truyện tí ạ
Comments