[ Jsolnicky ] Yêu Anh Chỉ Thế Thôi
.5
T/g
Tỉnh táo lên các dân SolNic ơi!!
Căn nhà nhỏ vẫn ngập trong tiếng mưa rơi đều đều trên mái tôn cũ, từng giọt nước nện xuống tạo nên thứ nhịp điệu chậm rãi, buồn và lặng như hơi thở của những người đã quá quen với cô đơn
Vài phút sau, Phong Hào trở ra, tay cầm một ly sữa còn bốc khói. Anh bước đến, đặt ly xuống bàn
Phong Hào
Em uống chút sữa nóng đỡ
Phong Hào
Nhà anh không có nhiều thứ
Anh ngồi xuống bên cạnh, khuỷu tay tì nhẹ lên đầu gối, đôi mắt không nhìn cậu mà lặng lẽ dõi ra phía cửa kính mờ sương
Cơn mưa vẫn chưa ngừng, từng hạt gõ nhẹ lên kính như nhắc nhở rằng ngoài kia là cả một thế giới ẩm ướt, bấp bênh…
Pháp Kiều đưa ly sữa lên miệng, hơi ấm từ gốm sứ truyền vào lòng bàn tay khiến cậu có chút an tâm hơn giữa căn nhà lạnh
Nhưng rồi, chỉ trong một khoảnh khắc, ánh mắt cậu lướt qua tay anh — cánh tay đặt hờ trên đầu gối, ống tay áo kéo lên quá khuỷu một chút
Những vết rạch dài ngắn, mờ nhạt có, mới có, cũ có, đan chéo lên nhau như một tấm bản đồ đầy đau đớn
Dưới ánh đèn vàng nhạt, da anh trắng nhợt, những đường sẹo tím nhạt lồi lõm hằn lên như từng câu chuyện chưa bao giờ được kể. Một số đã mờ
như thể thời gian cố xóa, nhưng một số vẫn còn tươi, đỏ rát… như thể mới được tạo ra không lâu
Pháp Kiều
Anh chắc hay làm đau bản thân nhỉ
Phong Hào khựng lại, như thể chỉ vừa nhận ra cậu đã nhìn thấy. Anh thu tay về một cách vô thức, kéo nhẹ tay áo xuống, động tác chậm nhưng không hề vội vàng — như thể chẳng buồn giấu
Phong Hào
Không hẳn là vậy
Pháp Kiều
Anh là người hay giấu cảm xúc nhỉ
Pháp Kiều
Nhìn tay anh là biết
Pháp Kiều
À mà anh Hào này
Pháp Kiều
Anh cho em xin thông tin liên lạc được không nhỉ
Pháp Kiều
Vâng / gật đầu /
Pháp Kiều
Em muốn làm bạn với anh
Phong Hào
/ khẽ gật đầu /
Trời vẫn còn mưa khi Pháp Kiều bước ra khỏi căn nhà nhỏ của anh
Gió lạnh lùa vào cổ áo, cuốn theo một mùi ẩm mốc đặc trưng của phố khuya và lòng người chưa kịp ngủ
Xe lăn bánh chầm chậm. Đường về hầm của băng nhóm dài hơn mọi ngày. Không phải vì mưa, mà vì trong lòng cậu chất đầy cảm xúc không tên
những vết sẹo cũ trên tay anh cứ như cào vào tâm trí Kiều mãi, không dứt
Đúng anh rất giống cậu ngày đó
Giống đến mức cậu có thể nhìn được chính bản thân mình năm xưa qua anh…
Cửa sắt lớn của hầm gỉ sét nhẹ rít lên khi mở ra. Bên trong là một không gian đối lập hoàn toàn với căn nhà ban nãy: tối, ẩm thấp, đèn neon nhấp nháy
mùi thuốc lá, dầu máy và mùi máu cũ trộn lẫn nhau, hăng và nặng. Vài đàn em ngẩng đầu nhìn Kiều, gật nhẹ, không ai dám hỏi.
Đăng Dương
Em về rồi à Kiều / bước ra /
Pháp Kiều
Sơn đâu rồi anh
Pháp Kiều
Em có một số chuyện cần nói
Comments
Minh Vân Đoàn Thị
điên thiệt chứ, tự dưng lại đi ghép với mấy em xinh, t không hiểu nổi
2025-06-24
10
Gia Hân Nguyễn
ối dồi ôi t đau quá ối dồi ôi hu hu hu hiu hiu hiu😭😭
2025-06-24
4
vịu ơ lqh
ừm..tui sắp vô viện rồi bà😭
2025-06-24
2