chap 2

shii
shii
hii lâu rồi không ra sorry nhiều
Thành An quả thật không có pheromone nói cách khác em từ nhỏ tới lớn đã không có mùi tin tức tố, cả nhà lúc đó đưa em đi khám, bác sĩ bảo đây là triệu chứng của hình thành pheromone trễ, cũng có nghĩa là Thành An có pheromone nhưng nó phóng thích khi nào thì không biết, cũng không thể kiểm soát. Có lẽ vì chính lí do này mà Minh Hiếu cảm thấy hứng thú với Thành An hơn cả, và lí do hắn thường xuyên bắt nạt em cũng phải kể đến những ngày đầu nhập học.
Ngày đầu nhận lớp Thành An nhìn thấy nhóm Minh Hiếu đang bắt nạt một người, khi đó Minh Hiếu vừa vào trường đã làm náo loạn khiến ai cũng phải dè chừng. Thành An không biết em chỉ làm theo bản năng của một người tốt đứng ra giải vây cho bạn học kia, vô tình khiến Minh Hiếu cảm thấy ngứa mắt. Hắn từ đó cứ làm phiền em bắt nạt em, mặc dù không tới nổi là đánh em tơi tả nhưng hắn cứ thích ném giấy vào người em khi hắn thích, chặn đường về nhà khi hắn muốn, gặp em ở đâu là gây khó dễ ở đó. Những người xung quanh biết thì biết nhưng không ai dám nói, vì vậy Thành An bị hắn bắt nạt cả một tháng rồi.
Quay trở lại hiện tại, Thành An từ khi nghe câu chế giễu cùng giọng điệu cười cợt của hắn về việc mình không có pheromone, ánh mắt Thành An trở nên tối lại, em nắm chặt tay cố kiềm chế cơn giận của bản thân, vì em biết mình không mạnh bằng hắn chỉ cần hắn tỏa pheromone cũng đủ khiến em ngạt thở rồi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tao không có tin tức tố thì liên quan gì tới mày, đừng làm phiền tao
Thành An dùng hết can đảm thẳng thừng chửi hắn một câu, sau đó liền bỏ chạy, em biết nếu như còn ở lại có khi hắn sẽ nổi điên mà đánh em một trận, vì vậy bây giờ chạy là tốt nhất. Minh Hiếu đứng nhìn bóng dáng nhỏ chạy khuất dần sau cánh cửa, hắn không biểu cảm gì chỉ lẳng lặng ngồi trong phòng học một lúc. Hắn đang suy nghĩ về câu nói của Thành An, vậy mà dám mạnh miệng chửi hắn như vậy, Minh Hiếu ánh mắt thâm trầm.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Đặng Thành An lần sau gặp lại tao thì m chết chắc
_____________
Quang Hùng nhìn thấy Thành An chạy hồng hộc từ ngoài nhà vào, một mạch chạy rót nước rồi uống hết cả ly, sau đó liền thở hổn hển thì lấy làm lạ.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Thành An, làm gì mà nhìn thê thảm vậy
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Có đâu anh, em chạy nhanh nên hơi mệt
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Sao không bắt xe?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Em muốn đi dạo một chút ấy mà
Thành An làm gì có tâm trạng đi dạo chứ lúc nãy vì tức Minh Hiếu quá nên chạy về nhà luôn chứ có biết gì đâu. Thể trạng của omega khiến Thành An mệt nên mặt có chút đỏ ửng, sau khi uống xong ngụm nước mới lên lầu thay đồ tắm rửa. Thành An thì cặm cụi trong bếp, Thành An ở một mình, không biết xưa nay ăn đồ tự nấu hay là ăn ngoài cho nên cậu cũng muốn cho Thành An ăn ngon một chút. Thành An tắm xong, lon ton chạy xuống bếp, ngửi được mùi thơm của đồ ăn khiến em thích thú mà giúp Quang Hùng bưng đồ lên bàn, cả hai cùng nhau ăn uống vui vẻ.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Thành An, lên đại học nhớ luôn đem thuốc ức chế trong người, đề phòng gặp chuyện không hay
Quang Hùng cẩn thận dặn dò biết Thành An luôn bất cẩn trong những chuyện này cho nên Quang Hùng mới lo lắng từ Thái Lan trở về Việt Nam.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Em biết rồi mà anh
Thành An bĩu môi anh em lại thế nữa rồi cứ coi em như con nít thô. Quang Hùng bật cười thái độ của Thành An thế này làm sao mà yên tâm cho được em của cậu có thể sẽ bị nhắm đến bất cứ lúc nào, nếu như Thành An có pheromone có khi bây giờ cành không an toàn hơn nữa.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh, hôm nay anh đi học thế nào?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cũng bình thường, kết bạn được với một người cũng tốt
Quang Hùng cất tiếng, ngoại trừ việc bị nhìn quá nhiều thì cậu cũng không có vấn đề gì, cậu biết cậu là alpha trội, cho nên việc bị nhìn như thế cũng là điều dĩ nhiên, chẳng qua là Quang Hùng không thích những ánh nhìn đó lắm. Quang Hùng gắp cho Thành An một miếng cá, cả hai cứ thế vừa ngồi ăn vừa trò chuyện trên trời dưới đất.
_____________________
Thành An hôm nay vẫn đi học như bình thường. Sau khi Quang Hùng ở cổng, em từ tốn thả mình đi nhẹ trên đường về khoa. Nay là một ngày thu mát mẻ, Thành An rảo bước nhìn cảnh vật xung quanh rồi đến lớp.
Hôm nay Minh Hiếu không đi học cho nên Thành An thở phào một hơi, nhớ lại hôm qua chửi hắn như thế nếu để hôm nay gặp lại có khi hắn sẽ không bỏ qua cho em. Ngồi xuống bàn học, nhìn vào chiếc bàn bên cạnh trống không hắn kì lạ thật thích thì đi học không thích thì nghỉ rồi gây chuyện, vậy mà giảng viên lại không nói gì.
Tiếng chuông tan học vang lên, Thành An cất sách vào vở của mình gọn vào cặp rồi đứng lên, tan ra ngoài cổng trường cùng Quang Hùng về nhà. Bước trên cầu thang, Thành An cảm thấy đầu mình vừa bị tác động bởi một vật gì đó, đau, có ai đó ném một cuốn sách vào đầu em. Thành An ngước lên nhìn, Minh Hiếu ở bậc cầu thang kia nhìn em, cuốn sách đó có khi đến từ phía hắn.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Nhìn gì?
Minh Hiếu thản nhiên lên tiếng, hắn đối với ánh nhìn của Thành An cười cợt một câu. Hôm nay hắn không đi học là vì hắn lười, đống kiến thức đó hắn không cần tiếp thu cũng hiểu, vào nghe chỉ thêm mệt người. Hắn lười học nhưng không lười bắt nạt Thành An, hắn đến đây là để kiếm chuyện với em.
Thành An không dám nói gì em chỉ quay người rời đi mặc kệ hắn đang đứng đó. Chưa được bao nhiêu bước em bị hắn tóm cổ tay lôi lại, nắm bóp mạnh tay Thành An khiến em la lên một câu.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Minh Hiếu, đau tao, mày buông ra
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Tao không muốn, hôm qua mày chửi tao đấy
Minh Hiếu nắm tay của Thành An chặt hơn, hắn bây giờ nhìn Thành An như muốn đòi nợ vậy, lòng tự tôn của hắn rất cao, hôm qua bị chửi một câu hôm nay đã tìm Thành An trả thù. Mọi người xung quanh nhìn nhưng không ai dám nói, chỉ làm lơ mà đi ngang, đám sinh viên năm nhất này ai cũng đã biết Thành An bị Minh Hiếu ghim cho nên cũng không dám can thiệp, Minh Hiếu hắn rất đáng gờm, không ai muốn bản thân mình liên lụy cả.
Minh Hiếu tính hành hạ Thành An một chút, nhưng cuộc điện thoại vang lên trong túi hắn làm hắn tụt hứng ngang. Hắn nhận cuộc gọi, rồi khẽ nhăn mày mà buông tay Thành An ra, Thành An tận dụng thời cơ nhanh chóng chạy đi, tìm được cơ hội thì phải chạy. Minh Hiếu đứng nhìn Thành An bỏ chạy hắn cũng không nghĩ gì nữa, chỉ quay lưng rời khỏi trường, cuộc gọi vừa rồi có vẻ quan trọng.
_______________
Một tuần nữa trôi qua, Quang Hùng đã quen với cái nhịp sống ở Việt Nam rồi, cậu cũng dần thân với Phong Hào hơn, cả hai bây giờ bỗng trở nên nổi tiếng trong lớp, một lớp trưởng tài năng và một học bá vừa chuyển đến. Hiện tại Phong Hào cùng Quang Hùng đang ngồi ăn ở căn tin trường, tin nhắn hiện đến khiến Quang Hùng để ý nhìn vào, là Thành An đang nhắn tin hỏi cậu ở đâu. Dành thời gian đáp trả tin nhắn của Thành An, Quang Hùng sau đó cứ một hồi lại nhìn quanh như chờ đợi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh haii
Giọng nói của Thành An từ xa vang lên khiến cậu chú ý, em mỉm cười chạy đến ngồi cạnh anh.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Ai vậy Quang Hùng?
Phong Hào ngồi ăn cũng nhìn Thành An mà hỏi.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
À đây là Thành An, em trai tao, một tuần nay không có dịp giới thiệu với mày
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
À, thì ra là đứa em khiến mày phải lặn lội về nước đó hả
Phong Hào hiểu vấn đề thì à lên một tiếng, đánh ánh mắt quay sang nhìn Thành An, cảm nhận đầu tiên là một cậu em rất dễ thương, còn ngoan ngoãn nữa, trông cứ như em bé vậy, hèn gì Quang Hùng lại lo lắng cho em mình đến thế.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Thành An, đây là Phong Hào bạn của anh
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Em chào anh Hào
Thành An lễ phép chào Phong Hào, Thành An nghe danh Phong Hào lâu rồi không ngờ Quang Hùng vừa về nước đã làm quen được với anh ấy. Phong Hào nổi tiếng trong trường là bởi vì cậu được lòng giảng viên, rất thích giúp đỡ cũng như tính cách hòa đồng. Phong Hào mỉm cười chào lại Thành An, rồi gọi cho Thành An một phần ăn.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
À, ngày kia có cuộc giao lưu bóng đá đấy, mọi người có đi không?
Thành An và Quang Hùng đang ăn thì dừng lại nhìn Phong Hào, cả vốn dĩ không tham gia hoạt động ngoại khóa, cho nên việc Phong Hào bảo có giao lưu bóng đá tất nhiên cũng không biết.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Đi chứ anh, anh Hùng cũng đi nữa
Thành An nhanh chóng chấp nhận lời rủ rê của Phong Hào, Quang Hùng suy nghĩ một hồi.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Mày với An đi đi, tao có việc bận, trông chừng em tao chút, ở đó alpha nhiều
Phong Hào gật đầu, sau đó bàn bạc về lịch hẹn với Thành An.
_________
End Chap
shii
shii
tạm biệt hnay tới đây thôi
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play