WinnySatang

Ánh mặt cậu đăm chiêu nhìn vào một khoảng không rồi bắt đầu kể
Satang
Satang
//lúng túng//Thật ra..tôi cũng từng bị bắt nạt hồi cấp 3,nó khiến tôi ám ảnh đến tận bây giờ,nên tôi rất ghét bạo lực và có phần..phản ứng thái quá
Winny
Winny
//anh có hơi bất ngờ nhưng cũng im lặng,để cậu nói tiếp//
Satang
Satang
Nhưng hôm nay tôi biết mình sai. Cảm ơn vì không tức giận //nhìn anh//
Winny
Winny
//giọng trầm,đáp lại cậu// Tôi không phải là người dễ giận
Cậu bật cười,rồi hỏi
Satang
Satang
Thế… sao anh lại ra tay thay bạn mình? Lỡ bị hiểu lầm thì sao?
Lúc này phục vụ đã bưng đồ ăn lên,anh nhìn vào đống thức ăn trên bàn rồi trầm giọng
Winny
Winny
Tôi ghét cảm giác bất lực.Năm lớp 10, tôi chứng kiến em họ mình bị trấn lột tiền.Tôi biết nhưng không làm gì cả,nó chuyển trường sau đó.Tôi thề sẽ không để điều tương tự xảy ra trước mặt tôi một lần nào nữa
Cậu nhìn anh.Trong đáy mắt lạnh lùng kia, có điều gì rất buồn, rất cô đơn mà anh luôn muốn giấu
Satang
Satang
Thì ra… chúng ta đều từng là người đứng bên lề //cười nhẹ//
Winny
Winny
Chỉ khác là cậu chọn cách rút lui. Còn tôi chọn cách đứng chắn //nhìn vào mắt Satang rồi nói//
Cả hai nhìn nhau.Không ai nói gì nữa, nhưng những món ăn bỗng trở nên ngon hơn. Không phải vì vị,mà vì… sự im lặng ấy không còn khó xử nữa
Winny
Winny
Cậu ăn cái này đi //gắp miếng bò bít tết cho cậu//
Satang
Satang
Cảm ơn anh,anh cũng ăn nhiều vào nhé
Cậu không biết tên anh lúc ấy.Chỉ biết… lần đầu tiên sau rất lâu, cậu ngồi ăn cùng một người lạ mà không cần đề phòng
Sau hôm đó cả 2 cũng dần mở lòng với nhau hơn,cậu cũng không còn cảm giác ghét bỏ anh như những ngày đầu nữa,thời gian cứ thế trôi đi mà không chờ đợi ai cả
Thư viện về đêm yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng lật trang giấy.Ánh đèn vàng không quá sáng, vừa đủ phủ một lớp ấm áp lên giá sách cũ và những chiếc bàn gỗ dài đã mòn dấu tay
Cậu bước vào với danh sách sách cần mượn cho lớp Diễn xuất.Cậu không nghĩ còn ai ở đây cho đến khi nghe thấy tiếng ghế dịch nhẹ
Cậu quay đầu lại thì thấy anh đang ngồi ở cuối dãy bàn, tay chống cằm, mắt dán vào một cuốn sách dày. Áo khoác của anh vắt ngang lưng ghế, và tóc hơi rối. Một ánh nhìn nghiêng nghiêng đầy mệt mỏi nhưng không hề thờ ơ.
Satang
Satang
//khẽ cười bước đến gần anh// Tôi cứ tưởng mình là người duy nhất dở hơi khi đi tìm sách đọc vào 9h tối
Winny
Winny
//ngước lên,giọng trầm trầm// Đôi khi đêm là lúc tốt nhất để đọc những thứ mà không ai bắt mình phải đọc
Cậu gật đầu, chọn ngồi xuống bàn cách anh một ghế,không nói gì thêm.Một lúc sau, anh lên tiếng trước
Winny
Winny
Món ăn hôm trước..cũng không tệ
Satang
Satang
Thì ra anh cũng nhớ
Winny
Winny
//cười nhẹ//
Cậu lật vài trang sách rồi nhìn anh qua bìa giấy
Satang
Satang
Anh luôn tỏ vẻ bất cần như vậy à ?
Winny
Winny
Không hẳn,chỉ là người luôn đặt kì vọng vào tôi không còn nữa
Satang
Satang
//Cậu dừng tay,không khí bỗng chùn xuống một nhịp//
Satang
Satang
Người thân sao ?
Winny
Winny
Ừm,là chị ruột của tôi,người duy nhất từng tin rằng tôi có thể đứng trên sân khấu mà không phải cúi đầu với ai nhưng chị ấy đã mất trong 1 vụ tai nạn rồi
Cậu không nói gì,chỉ đẩy một túi kẹo nhỏ sang cho anh
Satang
Satang
Ăn đi,kẹo ngọt sẽ giúp anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn
Anh nhìn túi kẹo,rồi nhìn cậu
Winny
Winny
Tôi giúp cậu tìm thẻ,cậu mời tôi ăn.Giờ cậu giúp tôi tạm quên nỗi buồn, tôi nên làm gì để trả lại?
Satang
Satang
Không cần gì cả //cậu mỉm cười nhẹ rồi cúi xuống đọc sách//
Cả hai im lặng,không có lời tỏ tình, không có ánh mắt dài lê thê, chỉ có tiếng quạt máy chậm rãi xoay và ánh đèn vàng phủ lên hai bóng người chưa kịp thân quen nhưng đang dần hiểu nhau hơn
búnn cuti
búnn cuti
Tui viết mà tui tự cảm động luôn á 🥹

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play