Thôi tôi có việc, cậu về nhanh coi chừng chúng quay lại * bỏ đi*
Bank đứng đó nhìn theo với ánh mắt buồn rầu, cũng muốn níu cô lại một chút nhưng chẳng thể nào có lý do.
Hắn lại lê từng bước nặng nề về tới nhà, nhà hắn là một căn trọ cũ nát tự hắn thuê ở, vì kinh tế không có hắn chỉ đành ở nơi này. Vừa vào tới nhà mùi rượu sọc thẳng vào mũi khiến hắn cau mày khó chịu.
Ba anh
Giờ này mới chịu về sao ? Thằng câm !
Người đàn ông say mèm ngồi trên chiếc sofa cũ, tay cầm chai rượu miệng thì gắc gỏng hỏi hắn.
Ông ta là cha hắn, à phải gọi là cha dượng mới đúng. Mẹ hắn chửa hoang hắn, nhưng do mai mối nên mới phải kết hôn với ông ta, khi biết hắn không phải con ruột mình ông ta đã rất câm hận vì đã bị bắt đỗ vỏ.
Ông ta hành hạ mẹ con hắn sớm đêm, bà mẹ chịu không nổi liền bỏ nhà ra đi, để lại đứa con bị câm với người cha tàn nhẫn.
Thật ra bà ta cũng chẳng thương yêu gì hắn, bà bảo hắn là đồ vô dụng, là đồ câm không thể nói được, nên dù có theo ai thì vẫn vậy.
Hắn luôn muốn sống độc lập một mình, nhưng người đàn ông kia lại không cho phép, năm lần bảy lượt hắn trốn đi đều bị ông ta bắt về, và bảo muốn sống với hắn để hành hạ hắn đến chết.
Nghe câu nói đó Bank chỉ cười gượng, thật ra tâm hồn hắn đã chết từ khi nào rồi.
Ba anh
Còn đứng đó làm gì ? Không mau vào nấu ăn cho ông ?
Tiếng quát của ông ta hắn cũng quá quen rồi.
Lủi thủi cất cặp sang một bên hắn đi vào bếp hầu hạ cho ông ta ít đồ ăn, chắc sớm giờ hắn đi học ông ta cũng đã đói meo ra rồi.
Nhiều lúc hắn muốn bỏ cho ông ta đói chết luôn đi, nhưng nghĩ lại thì quá tàn nhẫn, thôi thì nhân quả sẽ đến chậm một chút vậy.
CHOẢNG
Người đàn ông đáng ghét kia ném mạnh chiếc ly xuống đất khiến nó vỡ tan nát, chỉ vì món ăn Bank nấu không vừa ý ông ta.
Ba anh
Đã bảo là tao muốn ăn trứng chiên chín vừa thôi mà, mày lại làm chín quá !
Ông ta lớn tiếng quát to, nhìn đĩa trứng thơm lừng còn nóng hổi trên bàn, ông ta không dè hất mạnh xuống đất, và thêm một chiếc đĩa nữa tan tành.
Ba anh
Cút ! Cút ngay cho tao ! Nhìn thấy mặt mày là tao muốn đấm chết thôi!
Bank ru rú đứng im chịu trận, hắn sinh ra đã vốn nhát gan yếu đuối nên việc chống đối hay phản lại là không thể, cứ mặc cho ông ta muốn làm gì làm. Mà nếu giết luôn thì hay biết mấy, nhưng tiếc thay ông ta lại không làm thế.
Ba anh
Sao còn đứng đó ? Cút !
Khi chắc chắn rằng ông ta thật sự đuổi hắn đi, Bank mới lật đật xỏ đại đôi dép lê chạy thẳng ra ngoài.
Tên già kia đôi lúc cũng thật ho lao, nhiều khi quát tháo đổi hắn ra khỏi nhà, nhưng khi hắn định bỏ đi thì lại bảo
Ba anh
Tao nói thế mà mày cũng đi thật à ?
Rõ ràng đây là căn trọ do hắn thuê, tiền trả mỗi tháng cũng chính là của hắn bương trải, vậy mà có bao giờ hắn được tự do ở trong đó đâu, toàn là bị đuổi đi với nhiều cái lý do nhãm nhí.
Hắn dừng chân ngồi trên chiếc ghế đá ven đường, bụng hắn kêu cồn cào do đói. Móc từ trong túi ra mấy tờ tiền lẻ, hắn không dám tiêu sợ lại hết, tiền hắn dành dụm đều mang cất để đóng tiền học cùng tiền trọ, nên cả tiền ăn cũng chả có. Lúc nào đói lắm hắn mới chi ra chút ít để mua thức ăn, còn không thì về nhà ăn cơm nguội.
Cơn đau dưới chân chợt truyền đến, ban nãy bị ông ta quăng cái ly mấy mảnh thủy tinh không may đâm vào chân hắn làm máu chảy ra nhiều. Chỉ tiện lấy một miếng vải băng vào cầm máu, bây giờ cũng đã sớm bị nhuộm đỏ.
Y/n
Sao cậu lại ngồi đây ?
Âm thanh êm tai quen thuộc cất lên, Bank ngẩn đầu nhìn, quá ra là cô, sao cô cũng ở đây ?
Bank nhít sang một bên chừa chỗ trống cho Yn ngồi, cô ngồi xuống bên cạnh hắn. Đôi mắt cho hắn thấy có tia lo lắng, không biết là có phải thế không hay chỉ là sự ảo tưởng của hắn.
Đôi tay mềm mại lại động chạm vào hắn nữa rồi, ngón tay thon dài khẽ lướt trên khoé môi Bank làm như có dòng điện chạy qua khiến cả cơ thể hắn như tê cứng.
Comments