[BoyLove] [ ABO ] Chúng Ta Đều Yêu Nhau.
Chap.1
Lại nữa, hắn lại đ@nh tôi rồi..
Trần Bảo Phách
Aizz, đau !!!
Chu Mạc An
Mới xước có tí // nhếch mép //
Trần Bảo Phách
// Ngồi bệt dưới gốc cây //
Chu Mạc An
Tạm như thế, mai nhớ mua nước cho tao ?
Trần Bảo Phách
Ừm // xoa mặt //
Tôi cảm thấy không ổn lắm, cứ đà này thì tôi ch#t tinh thần à ? Nghĩ ngợi 5-10 phút gì đấy, tôi cũng đi bộ về nhà. Đi về thì bị đ@nh, mà không về thì không có cơm ăn.
Thật thì gia đình nhà tôi trước cũng khá giả lắm. Mà tội, tự dưng ba ( bố ) của tôi nổi cơn đánh bạc. Thua sạch. Từng món đồ, lần lượt cứ thế bị bán đi. Đến cả bàn chải đánh răng cũng không còn. Chỉ cần món đó ấy bán ra tiền, ba tôi bán sạch.
Nhà Mạc An thì giàu.. Nhất cái Thủ Đô này. Chán không tả nổi, một đứa không bằng ăn xin. Một đứa thì gia cảnh có thể hơn cả cái Tỉnh cộng lại.
Lững thững đến ngã 3 góc phố. Tôi chợt thấy 1 bóng dáng quen thuộc, còn ai vào đây, Chu Mạc An đây mà, tôi cũng nhìn thấy 1 bóng người mà cả đời tôi không thể quên. Tần Nhược Vy, hoa khôi khối 12 chúng tôi, đang cười nói với kẻ thù của tôi ? Lòng tôi có 1 gợn sóng nhẹ, nhưng qua đi trong cái chớp mắt vội vàng. Cuối gầm mặt xuống, né tránh hai người đó.
Chu Mạc An
// Nhìn thấy //
Chu Mạc An
Ồ ? Ai đây í nhờ ? // bước tới //
Trần Bảo Phách
* Kẻ thù của mày ! *
Trần Bảo Phách
" Bảo Phách"
Chu Mạc An
Còn nhớ được tên đấy ?
Trần Bảo Phách
Tên của ai mà tôi chẳng nhớ ?
Chu Mạc An
Chán ngắt // quay đầu, bỏ đi //
Trần Bảo Phách
// Về nhà //
Gần đến cửa nhà, tôi thấy mẹ mình đang đứng trước cửa. Cãi nhau với ba của tôi. Chuyện thường ngày, từ ngày tôi biết cả hai đều ngoại tình với người khác. Tôi từ bỏ ý nghĩ về những tình thương gia đình, mà tôi, còn có thể hàn gắn.
Kể cả việc tôi còn sống hay ch#t mất x#c rồi hay chưa. Họ cũng chẳng thèm đoái hoài. Tiền học phí á ? Học bổng toàn phần đấy, không có 1 xu nào đâu. May là tôi học cũng giỏi, tạm chấp nhận được khi so với thiên tài.
Trần Bảo Phách
Hả ? // quay lại //
Chu Mạc An
// chạy tới // Mày là ma hay gì mà đi nhanh thế ?
Trần Bảo Phách
Rồi sao nữa !?
Chu Mạc An
Cho mày ! // bỏ đi //
Trần Bảo Phách
Cái gì thế !!! // giơ hộp cơm lên //
Chu Mạc An
Đồ ăn dư // nói lớn //
Trần Bảo Phách
// ra kí hiệu 👌( ok ) //
Trần Bảo Phách
* Mong nó không bỏ độc *
Dù chỉ là đồ ăn dư, nhưng tôi cũng cảm thấy hơi chút chút vui. Dù gì thì nhà tôi bữa có bữa không đồ ăn.
Tôi mở hộp cơm ra, khá là đầy đủ dinh dưỡng. Có cả sữa tươi ít đường nữa, đúng thứ tôi thích.Tôi lấy hộp cơm ra khỏi cái túi, bên dưới là khoảng 4-5 ngàn tệ gì đấy . Chưa kịp nghĩ gì, tôi vội vàng giấu tiền đi. 4-5 ngàn tệ là đủ để tôi sông tới cuối tháng mà không cần nhức đầu hôm nay ăn gì nữa.
Trần Bảo Phách
* Cảm ơn đồ bắt nạt *
Vậy là tôi có một giác no nê, ngủ ngon thì thôi rồi luôn. Mà tôi lại quên xó một chuyện quan trọng..
Trần Bảo Phách
Hôm nay kiểm tra phân hoá hả trời ??? // thức dậy + nói lớn tiếng //
Trần Bảo Phách
Nhanh nhanh !! // chạy như bay tới trường //
Trần Bảo Phách
May mà đến kịp, hết hồn.
Chu Mạc An
Ăn chưa thằng ch#
Thầy Chủ Nhiệm
Cả lớp ra xếp hàng để bắt đầu kiểm tra phân hoá nhé !
Chu Mạc An
// Liếc " thân thiện " //
Hôm nay chính là ngày cả khối 12 xét nghiệm phân hóa của bản thân. Vậy mà tôi lại sạch sành sanh nó mới ghê.
Tôi cầm tờ phiếu xét nghiệm ngủ gà ngủ gật suốt 1 tiếng đồng hồ, thà làm 10 đề toán còn hơn là chờ đợi trong tuyệt vọng khi nghe phải đứng có thể hết 3 tiết như này.
Quay lại đằng sau, vãi thật, thế mà thằng ch# đó lại đứng ngay phía sau tôi mới đau. Hắn nhìn tôi, môi hắn nhấc lên thành một nụ cười nhạt, chứa thêm chút.. Khinh bỉ ? Tôi cũng chả biết nữa.
Sau khi đôi chân của tôi dần không còn cảm nhận với thế giới bên ngoài, thì đã đến lượt tôi rồi.
Trần Bảo Phách
// Cười đau khổ //
Bạn bè Mạc An
// Phán xét //
Tần Nhược Vy
// Khó chịu // Này ! Nhanh lên đi chứ, mấy bạn đằng sau còn chờ nữa.
Trần Bảo Phách
Tôi đang kiểm tra mà ? Của mình chưa xong thì lo bản thân trước đi.
Tần Nhược Vy
Cậu..! // rơm rớm nước mắt //
Tần Nhược Vy
Tớ chỉ là sợ mấy bạn phía sau đợi lâu thôi mà ? Sao cậu lại mắng tớ..?
Việc của cô chú đang làm mà cứ xen vào, tôi đẩy nhanh tiến độ đuợc chắc ?
Trần Bảo Phách
// Nghiêng đầu, nhìn Nhược Vy //
Trần Bảo Phách
Vậy cậu làm dùm chú ấy đi, người ta làm lúc nào thời gian như thế, sao tôi làm nhanh hơn được mà xen vào ?
Tần Nhược Vy
Được ! Là tớ sai, tớ xin lỗi cậu ! // cuối gập người //
" Người ta xin lỗi rồi mà còn chẳng tha. "
" Ác vậy làm người chi vậy trời ?? "
" Con trai mà chấp nhặt với phái yếu, nhục mặt thật. "
" Nhược Vy chỉ lo cho mọi người thôi mà, làm gì căng thế ? " .....
Cứ vậy, tôi bị đem ra nói xấu trước mặt mọi người, cái trường tốt nhất thành phố này mà tồn tạo tình trạng như này ? Tuyệt vời thật.
Nhân viên
À xong rồi đó cháu !
Trần Bảo Phách
Dạ. // Quay lại đi về lớp //
Chu Mạc An
// Nhéo gáy Bảo Phách // , // Cười //
Trần Bảo Phách
Hưm, bỏ ra.
Chu Mạc An
Ừ. // Buông ra //
Trần Bảo Phách
// Đi về lớp //
" Ê cái thằng hồi nãy kìa "
" Nó mà không cao hơn tao thì coi chừng tao để ta đánh ch#t nó rồi // Cười mỉa //
Về đến lớp, tôi thấy bạn mình đang chơi bắn giấy, có 1 viên trúng vào vai tôi. Hơi đau nhưng không đáng kể mấy.
Bạn cùng lớp
Ê xin lỗi nhá !
Ngồi xuống chỗ, tay tôi khẽ run nhẹ vì hồi hợp. Kết quả mở ra.. ?
Trần Bảo Phách
Alpha ?? // nói lớn //
Bạn cùng lớp
MÀY LÀ ALPHA HẢ ?
Trần Bảo Phách
Ừ. // Hoang mang //
Cái thân hình này của tôi mà là Alpha. Thà là Beta thì còn chấp nhận. Vì hai năm trước, tôi đã đi xét nghiệm và là Beta. Hơi bất ngờ và có phần khó chấp nhận. Vốn dĩ tôi chỉ muốn làm người thường và thư giãn mà thôi. Làm Alpha có phần hơi khổ.
Chu Mạc An
Ê ! Phân hoá thành gì đấy ? // Ngồi cạnh Phách, vác tay vòng qua vai. //
Trần Bảo Phách
Alpha. // Nghiêng đầu //
Chu Mạc An
Ồ ? // Cười khẩy //
Trần Bảo Phách
Còn cậu ? // đưa mặt gần lại An //
Chu Mạc An
Enigma // Nói nhỏ vào tai Phách //
Chu Mạc An
Nè, tự coi đi. // Thảy tờ giấy //
Trần Bảo Phách
// Cầm lên // Thật ?
Vâng, đúng vậy hắn ta nằm trong 0,4 % dân số thế giới là Enigma đấy. Vãi thật.
Chu Mạc An
Thấy sao ? // Nghiêng đầu, nhìn Phách //
Trần Bảo Phách
Hoang mang, bất ngờ, bật ngửa.
Trần Bảo Phách
À, đợi tôi chút.
Chu Mạc An
Hửm ? * Đi đâu vậy ta ? *
Trần Bảo Phách
Nè ! Nước của mày đấy !
Chu Mạc An
Uống trước không ? // Mở nắp chai, đưa ra trước mặt Phách //
Tôi liếc xuống cổ của Chu Mạc An, không biết tôi có nhìn nhầm hay không mà có lẽ yết hầu của hắn khẽ chuyển động lên xuống nhẹ nhàng.
Trần Bảo Phách
Trả cho cậu.
Chu Mạc An
// Uống trực tiếp //
Không thèm lau miệng chai luôn ??? Tôi sốc mà cứng đơ người, này có tính là hôn người gián tiếp không ?
Sốc tận óc, gớm thật chứ. Không có ý kì thị nhưng nó có người yêu rồi mà ? Có hơi xúc phạm Nhược Vy quá rồi.
Tôi liếc nhìn về phía Nhược Vy, thấy mặt cô ta đen hơn nhọ nồi nữa. Thấy vẻ mặt đó là biết cô ấy hết mọi thứ mà Mạc An và tôi vừa làm rồi.
Chu Mạc An
Gì nữa ? // Ngưng uống nước //
Trần Bảo Phách
Người yêu cậu ghen kìa !
Trần Bảo Phách
Cậu yêu nhiều người tới nỗi không biết tôi nói ai luôn ? Nhược Vy ấy // nói nhỏ //
Chu Mạc An
Không, tao đã yêu ai bao giờ ?
Chu Mạc An
Còn Nhược Vy á hả ? Chỉ là thanh mai trúc mã của tôi thôi.
Chu Mạc An
Mày thích nó à ?
Trần Bảo Phách
Không, chỉ là tôi tưởng hai đứa bây là người yêu nhau mà hồi nãy cậu uống nước không lâu miệng chai ấy. Hơi ngại.. // Mặt đỏ lên //
Chu Mạc An
Hơ, làm đ#o gì có ?
Cứ thế, chúng tôi nói chuyện 40 phút cho đến khi học. Khá vui đấy chứ, không đáng ghét như tôi nghĩ. Chỉ là phải mua đồ cho nó thôi.
Mọi người thông cảm cho mình nha, tại vì mình mất khoảng từ 3 đến 4 ngày để xong một chap á :<<, nên có lẽ sẽ hơi lâu. Mình cảm ơn các bạn vì đã thông cảm ❤️
Comments