[Đồng Ánh Quỳnh× Minh Hằng]Cô Là Của Riêng Em
"Em muốn cô nhìn em"
Thứ Ba - Lớp học Văn,giờ đọc phân tích thơ
"...'Mỗi lần trăng khuyết,là một lần tôi nhớ em..."
Cô Hằng nhẹ giọng đọc thơ.
Lớp im lặng,đắm chìm trong âm điệu dịu dàng như Suối chảy.
Quỳnh đang ngồi cúi thấp,viết gì đó vào mặt sau trang sách.
Minh Hằng
Đồng Ánh Quỳnh//gọi tên //
Đồng Ánh Quỳnh
Dạ?//Ngẩng lên,ánh mắt thản nhiên//
Minh Hằng
Em không nghe cô giảng?
Đồng Ánh Quỳnh
Cô đang nói thơ đúng không?Em nhớ rồi.
Đồng Ánh Quỳnh
Thơ là người ta không thể nói trực tiếp,nhưng ai đủ nhạy cảm sẽ hiểu.Giống như...vài thứ em muốn cô hiểu,nhưng không thể nói thẳng.
Cả lớp ngơ ngác.Cô Hằng khựng lại.
Giờ ra chơi - Cateen trường
Cô Hằng ngồi một mình,ăn cơm hộp,mở laptop xem giáo án.
Quỳnh bất ngờ ngồi ghế đối diện.
Đồng Ánh Quỳnh
Cô ăn món đó hoài không ngán à?
Minh Hằng
Em nên ăn với bạn//nói nhỏ,liếc xung quanh//
Đồng Ánh Quỳnh
Em đang ăn với cô còn gì.Bạn em...không ai khiến em thấy muốn nói chuyện bằng cô.
Minh Hằng
Đồng Ánh Quỳnh.Em đang vượt quá giới hạn rồi đấy.
Đồng Ánh Quỳnh
Giới hạn gì cơ?Cô là người bước vào bar trước mà//Chống cằm,mỉm cười nửa miệng//
Minh Hằng
Hôm đó... chúng ta không quen biết//đáp giọng run//
Đồng Ánh Quỳnh
Còn bây giờ? Cô nghĩ em đang cố tình... làm gì?//ánh mắt bỗng nghiêm lại//
Cô Hằng im lặng.Không trả lời.Nhưng bàn tay siết nhẹ chiếc nĩa - như sợ mất kiểm soát.
Chiều hôm đó - giờ sinh hoạt cuối tuần
Một học sinh bị tố kỷ luật phát hiện hút thuốc trong toilet.
Minh Hằng
Làm sao học sinh 12 lại cư xử như trẻ trâu thế được?//nghiêm giọng//
Đồng Ánh Quỳnh
Vì người lớn cũng cư xử như thể không ai nhìn thấy.
Đồng Ánh Quỳnh
Vì ai cũng nghĩ mình giấu được điều gì đó sau cái mác 'người lớn' thôi.
Cô Hằng ngẩng lên nhìn Quỳnh.
Lần đầu tiên - cô thấy trong mắt em là sự giận dữ lẫn thất vọng.
Minh Hằng
Em đang nói ai?//Cô hỏi//
Đồng Ánh Quỳnh
Cô muốn nghe thẳng không?//Nhích ghế//
Đồng Ánh Quỳnh
Cô nên học cách nhìn thẳng vào người khác,thay vì lảng tránh mỗi khi có cảm xúc thật.
Không khí cả lớp nặng như đổ bê tông
Cô Hằng...không nói thêm câu nào.
Chỉ cúi xuống,gõ vào bảng điểm điện tử - tay hơi run.
Tối hôm đó - tin nhắn từ Quỳnh gửi đến cô Hằng (không có hồi âm)
Đồng Ánh Quỳnh
Cô thật sự sợ em đến vậy sao?
Em chỉ muốn cô nhìn em... không phải như một học trò,mà là một người cần được chạm đến.
Trên bàn Cô Hằng có một tờ giấy nhỏ,không ký tên.
Cô biết không?Em từng mong được ai đó la mắng...chỉ để cảm thấy mình còn được quan tâm.
Cô đọc xong,cất giấy vào túi.
Rồi ngồi thẫn thờ trước bảng - viết dòng đầu tiên của tiết học mới
Minh Hằng
"Có những người chọn lạnh lùng không phải vì họ mạnh mẽ..."
Minh Hằng
"Mà vì họ không còn ai để mềm yếu trước mặt"
Comments