[ Ngân Nguyên ] Bản Hợp Đồng Máu.
Chap 3
Có những người bước vào đời ta như cơn mưa không hẹn trước.
Không vội vã, không cuồng nộ.
Chỉ lặng lẽ thấm vào từng khoảng trống... rồi ở lại bằng một cách rất dịu dàng nhất có thể.
Căn hộ tạm thời của Thảo Nguyên.
Thảo Nguyên dậy sớm hơn thường lệ, cô pha một ly cà phê đen nhưng lại không uống.
Đôi mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, không có lệnh truy cập, không có kế hoạch ám sát.
Thanh Ngân đứng bên cửa kính trong ánh nắng buổi sớm phản chiếu nhạt nhòa.
Khuôn mặt ấy không trang điểm, chẳng có biểu cảm rõ ràng nhưng lại khiến người ta muốn nhìn thêm... một chút nữa.
Thảo Nguyên
Một chút nữa rồi sẽ đủ kết thúc.
Cô nhắc bản thân mình như thế nhưng tay lại không tắt màn hình.
Thanh Ngân
Cô đến sớm hơn hôm qua.
Giọng em vang lên khi cô vừa bước vào.
Không trách móc, không mỉa mai.
Chỉ đơn giản là một câu nói.
Thảo Nguyên
Chị nhớ sao? //đặt tài liệu xuống bàn//
Thanh Ngân
Tôi nhớ mọi thứ trong không gian làm việc của mình.
Câu nói không ý tứ gì nhưng nghe lại giống như một cách gián tiếp thừa nhận sự tồn tại của cô dù chỉ là một phần nhỏ trong cái thế giới đầy nguyên tắc kia.
Gió ngoài ô kính lay động rèm trắng, để lại những vệt sáng như nước tràn trên sàn.
Cô nhìn dáng người đang ngồi làm việc trước mặt.
Mỗi động tác của em đều gọn gàng, chuẩn xác như đã luyện tập hàng ngàn lần.
Thảo Nguyên
Nếu một ngày chị muốn biến mất khỏi thế giới này... chị sẽ mang theo thứ gì?
Thanh Ngân
Tôi không mang theo gì cả, những thứ cần giữ, tôi đã để lại trong trí nhớ của người khác rồi.//nhìn cô//
Thảo Nguyên
Vậy nếu người đó... quên mất chị thì sao?
Lần này có một khoảng lặng dài hơn giữa hai câu hỏi.
Thanh Ngân
Thì có lẽ tôi đã biến mất thật rồi.
Thanh Ngân không ăn trưa, em chỉ uống nước lọc, đó là thối quen hay là cách để không thấy bản thân còn nhu cầu nào với thế giới ngoài công việc?
Cô mang lên một hộp bánh nhỏ để im trên bàn.
Thảo Nguyên
Không phải tặng mà là... chia sẽ.
Thanh Ngân không nói gì thêm em không động vào hộp bánh nhưng khi cô rời khỏi phòng, chiếc nắp được mỡ rất khẽ.
Một dấu hiệu nhỏ nhưng đủ khiến người đem bánh mỉm cười khi bước vào than máy.
Laptop vẫn mở. Tin nhắn từ tổ chức vẫn nhấp nháy.
[Mục tiêu: Thanh Ngân - Giám đốc CTTN]
[Tiến độ: Chậm hơn dự kiến.]
[Yêu cầu đẩy nhanh tiến độ.]
Thảo Nguyên không phản hồi ngay cô chậm rãi xếp lại tài liệu, cất tấm ảnh vào ngăn kéo, tắt màn hình laptop rồi ngồi yên nghe tiếng gió qua cửa sổ.
Cô nên kết thúc nhưng không hiểu vì sao... lại muốn bắt đầu.
Không ai biết điều gì giữ một kẻ sát thủ ở lại bên cạnh mục tiêu quá lâu.
Có thể là sự do dự hoặc cũng có thể... là ánh mắt lặng lẽ nhìn ra ngoài ô cửa kính vào khoảng trời không màu.
Thảo Nguyên
Nếu cô ấy quay lại nhìn tôi dù chỉ là một lần thôi... tộ có đủ lạnh để rời đi không?
Comments