[Rinisa/Bluelock] Mảnh Ghép Cuối Cùng!
Chap 4
Isagi và Rin cùng nhau đi về
Đi đến giữa đoạn sân trường isagi bất ngờ hỏi một câu:
Isagi Yoichi
.. Tại sao cậu lại làm vậy...? //nói khẽ//
Itoshi Rin
//khựng lại// ?
Itoshi Rin
... //im lặng trầm ngâm//
Isagi Yoichi
//lặng lẽ quan sát biểu cảm của Rin//
Itoshi Rin
Là tại vì.. tao muốn làm bạn với mày. //quay sang cậu//
Isagi Yoichi
..! //sững người//
Isagi Yoichi
*Không nghe lầm đó chứ..?*
Trước giờ, bởi vì tính cách trầm lặng, ít tiếp xúc của isagi. Mà mọi người luôn coi cậu là một kẻ vô hình, cậu từ chối giao tiếp, từ chối sự giúp đỡ.
Mà bây giờ lại có người muốn làm bạn với cậu?
Nhưng.. một phần trong cảm xúc của cậu lại vui vẻ, phấn khích?
Isagi Yoichi
.. Cậu thực sự muốn làm bạn với tôi à? //nhìn Rin//
Itoshi Rin
Ừm, mày không muốn thì th--..
Isagi Yoichi
Ai bảo là tôi không muốn chứ? //cười tươi//
Itoshi Rin
..! //tim đập nhanh//+//vành tai đỏ lên//
Itoshi Rin
//quay mặt đi chỗ khác// ...
Isagi Yoichi
hửm..? //nhìn thấy tai Rin đỏ//
Isagi Yoichi
Cậu.. ốm hả--.. //định sờ trán Rin//
Itoshi Rin
//hất tay cậu ra// Im đi.. Đồ nhiều chuyện!
Itoshi Rin
?? Mày cười cái đ.ếch gì? //cau mày//
Isagi Yoichi
Cậu cũng dễ thương hơn tôi tưởng nhỉ?
Itoshi Rin
Câm mồm. //gằn giọng//
Isagi Yoichi
Haha.. được thôi, tôi không nói nữa. //mỉm cười nhẹ//
Khi ở cạnh Rin, isagi lại có cảm giác an toàn tuyệt đối.
Cậu không còn dè chừng Rin nữa, khi Rin tức giận hay nói ra những điều ko hay. Cậu đều không cảm thấy sợ hãi nữa.
Isagi Yoichi
Bye cậu, Rin. //vẫy tay//
Itoshi Rin
//quay sang//+//vẫy nhẹ tay//
Isagi Yoichi
//đi sang đường khác//
Itoshi Rin
... //trầm lặng//
Isagi Yoichi
//bước vào phòng ngủ mình//
Isagi Yoichi
//ngồi trên bàn học//
Isagi Yoichi
//mở ngăn tủ nhỏ ở dưới bàn//
Isagi Yoichi
... //lấy ra một lọ thuốc//
Cậu đã uống rất nhiều thuốc, chỉ để bệnh trầm cảm - tự kỉ của cậu đỡ hơn.
Nhưng thậm chí, nó còn nặng hơn trước kia. Lúc trước, cậu càng uống, cậu càng cảm giác choáng váng.
Phải nhập viện 2-3 lần 1 ngày. Mặc dù cậu không muốn uống, vì nó có mùi ghê lắm. Rất đắng, cực đắng. Nên cậu hạn chế uống, nhưng bác sĩ lại dặn cậu mỗi ngày phải uống 5-8 viên mỗi ngày.
Cậu không muốn, nhưng vẫn bị ép. Nên cậu không phản kháng được.
Nhưng rồi cậu cũng chấp nhận sự hiện diện của nó trong cuộc sống của mình. Cậu uống nó thay cơm, mỗi lần cảm thấy bất an, lo lắng, hoảng loạn. Thậm chí là mất kiểm soát, thì cậu đều lấy những viên thuốc ra để ép bản thân mình bình tĩnh.
Nhưng bì điều đó mà bản thân cậu dần suy dinh dưỡng
Comments
Wild
Bà nói thiệt hả bà thơ 🥰
2025-06-29
0