Sư Phụ Tung, Sư Huynh Đỡ – Tôi Làm Loạn
chương ⅓
🏯 Cảnh: Trong căn nhà hoang ở làng Đông – trời mưa nhẹ bên ngoài
(cô vừa được sư huynh khoác áo choàng, đang lấm lem nước phép. Sư phụ đang định bước vào thì…)
Một giọng nói vang vọng lạnh lẽo nhưng… cục súc
(thanh) Ma nè
Con ranh con...Mới 15, 16 tuổi đầu mà bày đặt bắt ma...Tưởng đẹp là tao tha hả
Mộ Dao Linh
(ngẩn mặt nhìn lên trần nhà)
Ai cho mày biết tuổi tao vậy!? Tao còn chưa dậy thì xong mà biết tao 16 hả???
(thanh) Ma nè
(nó tiếp tục cà khịa)
Tao sống hơn trăm năm, chưa thấy đứa nào vừa yếu vừa vụng như mày… tự tạt nước vô người mà cũng đòi làm pháp sư??
Vô Song-sư phụ
(hét lên)
Xấc xược! Xuất hiện đi! Ma gì mà biết cà khịa hơn cả người sống!
(thanh) Ma nè
(lại vọng ra)
Cũng tại mấy người gọi hoài ‘âm khí hiện hình’, hiện thì hiện chứ đừng réo như mượn nợ!
Mộ Dao Linh
(rùng mình vừa sợ vừa buồn cười)
Sư phụ ơi, con nghi con đang bị chửi trong lúc trừ tà…
Phong Tử Dạ
(rút bùa, giọng trầm ấm nhưng sắc bén)
Nói đủ chưa? Ra đây đi. Đừng để muội ta động tay tiếp, lần sau chắc đốt luôn nhà.
(thanh) Ma nè
(rụt lại một chút)
Khoan! Khoan đã! Tao chỉ đùa cho vui thôi… đừng nghiêm trọng hoá vấn đề! Tao còn chưa hù xong nữa mà!!
Mộ Dao Linh
(la lớn, mắt sáng lên)
Tức là có thật!!! Ma thiệt nhaaa! Con nói có ma mà sư phụ không tin!!!
Vô Song-sư phụ
(mắt trợn lên, giận tím mặt)
Có thiệt mà con bắt kiểu đổ nước vô chính mình thì ai tin nổi?!
(thanh) Ma nè
(xì hơi một tiếng)
Nhìn ba người này mà tao thấy còn âm khí hơn tao…
Phong Tử Dạ
(bước lên trước, nhẹ giọng nhưng dứt khoát)
Xuất hiện. Đầu hàng, ta siêu độ. Còn không, đừng trách ta mạnh tay.
(thanh) Ma nè
(rùng mình)
Khoan! Tao sợ lạnh... giọng thằng nhóc đó nghe còn lạnh hơn mùa đông vùng cực!!
Mộ Dao Linh
(cười ngả nghiêng)
Trời ơi con ma còn biết rén sư huynh tui kìa
Phong Tử Dạ
(quay sang nhìn cô, giọng nhỏ chỉ đủ cô nghe)
Muội cười nữa ta bắt trói muội với nó luôn cho rồi.
Mộ Dao Linh
(rụt cổ)
Dạ không cười nữa ạ... nhưng mà… hihi... sư huynh lạnh mà dễ thương quá trời luôn
Comments