chap 5

tiếp
Ánh sáng buổi sớm tràn qua khung cửa sổ. Chim hót ngoài vườn. Nam không gì nghe thật cả. Mọi thứ đều hơi... trễ nhịp.
Việt Nam
Việt Nam
…không thể nào //ngồi thẫn thờ bên mép giường, nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay dính đất //
Nam lật tung chăn. Không có dấu hiệu gì bất thường. Nhìn quanh phòng — ảnh chụp vơi UN và Who trên tường, cái đèn bàn cong cong, mọi thứ như cũ. Nhưng tiếng tích-tắc của đồng hồ... bỗng khựng lại một nhịp, rồi tiếp tục như chưa từng ngừng
Who
Who
Nam ! Xuống ăn sáng nè em ! // ở dưới tầng gọi //
Giọng nói quen thuộc. Nhưng lần này, nó lặp lại — y hệt. Không sai một từ, không đổi ngữ điệu
Who
Who
Nam ! Xuống ăn sáng nè em ! // lặp lại //
Nam đứng dậy, bước về phía cửa, tay run run vặn nắm tay nắm cửa. Ngoài kia là hành lang sáng, tường trắng , xuống nhà ở dưới bếp có thứ gì đó đang quay lưng lại, đứng im.
Việt Nam
Việt Nam
A...anh Who ?
Who quay đâu lại — nhưng không phải bằng cách xoay cổ. Gương mặt lật ngược, như bị dán sai chiều lên đầu. Nụ cười ngoác ra đến tận mang tai, và con ngươi... đang nhìn thẳng vào cậu từ trên trần nhà chứ không phải từ mắt.
Who
Who
Vào ăn sáng nè em ~ // thì thầm //
Nam đứng chết trân giữa hành lang. “Who” ở bếp đi vẫn giữ nguyên nụ cười lệch mép, không tiến tới… nhưng bóng của bà thì bắt đầu trườn ngược lại, bò dọc theo sàn nhà như một vệt mực đen sống
Cánh cửa phía sau đóng sầm lại. Khi Nam quay đầu, một loạt những bóng người không mặt đang chậm rãi trồi ra từ các bức tường — không có mắt, không miệng, chỉ những lỗ trống đen ngòm, gập ghềnh như ai đã khoét rỗng
Không gian như đóng băng. Không thể chạy. Không thể hét
Nam tuyệt vọng quay đầu lại, đôi mắt hoảng loạn nhìn vào gương mặt “Who”. Nhưng rồi, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy — ánh mắt cậu trượt về phía bên phải. Một thứ gì đó đang đứng rất gần, ở ngay bên hông.
Nam quay đầu. Và… UN đứng đó. Trong im lặng
Không một tiếng bước chân. Không hơi thở. Người anh mà cậu từng biết đứng đó — nhưng gương mặt anh… trống rỗng. Đôi mắt như bị ai đó thay thế: đen sâu, bóng loáng như bề mặt nước mực. Trên cổ ông còn nguyên vết dây tím bầm, như từng bị treo lên rồi thả xuống
UN
UN
// mỉm cười. Một nụ cười chậm rãi, nhưng không chạm tới mắt //
UN
UN
…bây giờ thì nói đi //áp sát tai cậu, giọng thì thào lạnh lẽo //
Tay anh siết lấy vai cậu. Ngón tay dài hơn bình thường, khớp xương kêu răng rắc. Không gian méo mó như đang nuốt mọi âm thanh. "Who" phía xa bắt đầu cười lớn — nhưng tiếng cười không vang ra từ miệng, mà từ mọi hướng một lúc
Ngay khoảnh khắc ấy — một tiếng RẦM vang lên ánh sáng trắng xé toạc mọi thứ.
Việt Nam
Việt Nam
// bừng tỉnh thật sự. Lần này là thật. Không nhầm được //
Phòng ngủ ban sáng. Chim hót ngoài cửa sổ. Đồng hồ chỉ 07:12. Mọi thứ rất thật — từ ánh nắng nghiêng qua rèm
Việt Nam
Việt Nam
// ngồi dậy, thở dốc. Đầu còn choáng. Tay vẫn run //
Who
Who
Nè Nam em dậy chưa ? // đi vào , giọng bình thường. Không lặp lại. Không méo mó. Chỉ là giọng anh thật. //
Việt Nam
Việt Nam
Dạ...rồi ạ // cười gượng //
Việt Nam
Việt Nam
* may quá...chỉ là mơ *
Hết

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play