[ĐN Haikyuu] Thời Kỳ Đồ Đá? Thế Giới Thú Nhân???
chap 2. kỳ nghỉ phép
/hành động/
"trích lời của somebody"
*suy nghĩ*
(chú thik, giải thik thêm)
➖tgian, địa điểm khác➖
〰️đôi lời vs tui〰️
tác giả sai đẹp chiêu
hilu_( :⁍ 」 )_
tác giả sai đẹp chiêu
cố lên phải chút chap nx ms có nam9 đầu tiên xuất hiện
thú thật là tôi không có tâm trạng đi nghỉ dưỡng đâu
chưa bao giờ tôi thấy trường hợp ép người ta đi nghỉ mát
Hà Lâm- Usagi
cơ mà cô ấy cũng tốt thật...và nhiệt tình quá
đến giò tôi mới nhận ra là đồng nghiệp của tôi luôn đối rất tốt với tôi
thì ra ngoài bà nội ra vẫn còn nhưng người như vậy
cô bạn đuổi tôi ra khỏi bệnh viện đã chuẩn bị gần như tất cả, giấy nghỉ phép, va ly mới, mũ lưỡi trai, kem chống nắng vân vân và mây mây
còn lại mỗi việc mang quần áo đi và chọn địa điểm du lịch thôi
tiền thì tôi không thiếu nhưng cũng không có nghĩ là tôi giàu tại tôi vẫn phải gửi một khoản tiền cho ba mẹ hàng tháng
Hà Lâm- Usagi
còn việc book lịch đi chơi thôi
Hà Lâm- Usagi
...nhưng đi đâu giờ
đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà tôi chỉ tập trung vào sự nghiệp làm bác sĩ, gần như gạt đi mọi sở thích từ trước tới giờ
giờ có thời gian rảnh cho bản thân, tôi ngẫm lại về những việc lặt vặt mà tôi giấu ba mẹ làm
Hà Lâm- Usagi
*hổi xưa mình từng vẽ mấy loài khủng long rồi bị ông phát hiện*
Hà Lâm- Usagi
...*mình từng có sở thích trẻ trâu thế*
Hà Lâm- Usagi
*nhưng không thể phủ nhận là mấy loài mà con người chưa từng trứng kiến tận mắt khiến mình hứng thú rất nhiều*
Hà Lâm- Usagi
*sinh vật rất thú vị....*
với cái suy nghĩ đó, tôi quyết định đi đến một nơi bản thân có thể kết nối với thiên nhiên nhiều nhất
đa nhân vật
bà chủ: cháu cứ ở thoải mái nhé
đa nhân vật
bà chủ: chỗ này cách xa với khu dân cư nên cháu đừng ngại gọi bà nếu cần gì nhé
Hà Lâm- Usagi
vâng, cảm ơn bà ạ
lần đầu thực sự tiêu tiền vào bản thân, tôi quyết định thuê hẳn một căn nhà gỗ không quá nhỏ, xung quanh là ao hồ, rừng với núi
tôi khá bất ngờ vì một nơi đẹp như này lại ít người đến thuê
hẳn là do mấy chỗ này không có gì chơi mấy kiểu như siêu thị không có, trung tâm thương mại không có, công viên cũng không có nốt, nhưng với tôi thì cái đó không quan trọng vì tôi muốn tận hưởng bầu không khí trong lành và yên tĩnh
Hà Lâm- Usagi
hình như mình bị bệnh nghề nghiệp thật
trước mặt cô là chiếc ba lô nhưng trong đó đa phần toàn tư trang y tế
băng cá nhân, thuốc xịt muỗi, dây thừng, bình nước, đồng hồ cơ, sổ vẽ, bút chì, tẩy, bản đồ, la bàn cầm tay, găng tay, dao găm để đề phòng bất trắc
mấy cái này thì là đồ cần thiết rồi thì không nói nhưng cái 'bệnh nghề nghiệp' cô nhắc tới là
băng gạc các loại, dung dịch sát khuẩn, kéo, nhíp, bông gòn, kim khâu, chỉ phẫu thuật, các loại thuốc giảm đau, hạ sốt và kháng sinh
Hà Lâm- Usagi
thế có hơi quá không
Hà Lâm- Usagi
hay bỏ lại chút đồ nhỉ
Hà Lâm- Usagi
...thôi cứ mang đi, lỡ trượt chân rơi vào hố nào đó để rồi bị chấn thương không về được thì sao
Tôi chỉ nói vu vơ vậy thôi
nhưng thực sự là trượt chân lúc đang đi qua một khu đầy bùn đất do tối qua trời mưa
tôi hoàn toàn có thể tự đứng dậy thế nhưng điều tôi không ngờ tới là tôi tụt xuống một hố đen nào đó
phút sau định hình được chút ít rồi tôi cảm thấy cứ như bản thân bị hẫng đi một nhịp, mất thăng bằng rồi không gì cả
sự kiểm soát cơ thể dường như bị mất hoàn toàn, chỉ để lại một cảm giác không mấy dễ chịu như thể tôi bị cuốn đi đâu đó
buồn nôn, khó thở, hoảng loạn, chóng mặt
Hà Lâm- Usagi
*tim mình đập nhanh quá, không thấy gì cả*
xung quanh tôi chỉ là một màu đen tối mịt mù đến đáng sợ, cơ thể tôi thì cứ thế rơi tự do
dù tôi có vùng vẫy cố tìm chỗ để bám thì cũng vô ích bởi tôi không thể thấy bất cứ thứ gì
phút sau, mọi thứ sáng chói hẳn khiến tôi nheo mắt ít nhiều vì phải điều chỉnh với cái ánh sáng này
(quấn áo khác, thêm balo vào nhé:))
Hà Lâm- Usagi
mây...mình đang....Ở TRÊN KHÔNG TRUNG!?
tôi không ở quá cao, độ cao này cũng đủ để khiến tôi bị chết bẹp dí ở dưới đất rồi
không nát sọ thì cũng què
Hà Lâm- Usagi
*bám! bám vào gì đó, nhanh!*
tôi thúc giục bản thân, bắt ép cơ thể di chuyển vùng vẫy như thể đang bơi một cách hỗn loạn để đổi hướng sao cho chí ít rơi vào mấy tán cây
Hà Lâm- Usagi
*...mình chưa chạm đất sao?....cổ chân trái mình đau...nhói quá*
tưởng chừng đã mất mạng luôn rồi
tôi sắp mất ý thức đến nơi nhưng cơn đau từ cổ chân chuyền tới đại não khiến tôi tỉnh táo lên phần nào
Hà Lâm- Usagi
*chất lỏng....màu đỏ...*
mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi khiến tôi cố ép bản thân nhanh chóng định hình lại
Hà Lâm- Usagi
*mình đang bị treo...ngược trên cây???*
thì ra cổ chân tôi đã bị mắc kẹt giữa hai cành cây
chân hướng lên trời trong khi đầu lại hướng thẳng dưới đất
coi bộ trong cái xui cũng có cái may
Hà Lâm- Usagi
*mình cần gượng dậy*
Hà Lâm- Usagi
*cứ thế này lâu máu dồn lên não nguy hiểm quá*
tay cố với lấy một cành nào đó, tôi dồn hết sức còn lại, gồng cơ bụng để ngồi lên chính cành cây chân tôi mắc phải
hơi thở nặng nề, quả thật cũng lâu tôi không vân động nhiều như ngày hôm nay nên hơi thở tôi ngắt quãng, nặng nề vô cùng
Hà Lâm- Usagi
giờ mới để ý...cái cây này...không bình thường chút nào
Hà Lâm- Usagi
/ngẩng mặt nhìn xung quanh/
Hà Lâm- Usagi
cả cái rừng này...không hề bình thường!
Comments