ở phía SeungHyun (Lee) cậu và Seung Hyun (Choi) cãi nhau
Seung Hyun (Lee)
Tại sao anh ấy lại làm vậy với Yongie? Yongie có làm gì sai đâu? Yongie đã luôn cố gắng vì tất cả mọi người.
Seung Hyun (Lee)
Vậy mà anh lại chọn cách rời đi như thế này? Anh ấy có nghĩ đến cảm xúc của nhóm không?
Seung Hyun (Lee)
Rời đi? Anh nghĩ rời đi là giải pháp à? Anh không thấy Yongie như thế nào sao? Hyung ấy mất ngủ, không ăn, không nói chuyện với ai ngoài Daesung và Taeyang. Anh ấy chờ một lời giải thích từ anh, vậy mà anh làm gì? Anh chọn cách chạy trốn //nhìn Seung Hyun (Choi) với ánh mắt vừa thương vừa hận/:
Seung Hyun (Choi)
Anh không có lựa chọn nào khác. Ở lại, anh chỉ làm tổn thương mọi người thêm. Nếu anh không rời đi, mọi thứ sẽ còn tồi tệ hơn thôi //nhìn đi chỗ khác//
Seung Hyun (Lee)
Tồi tệ hơn? anh rời đi mới là điều tồi tệ nhất! Anh nghĩ rằng bỏ đi là bảo vệ Yongie sao? Ji Yong không cần anh bảo vệ kiểu đó, Ji Yong cần anh ở đây, bên cạnh Ji Yong
Seung Hyun (Choi)
Em nghĩ anh không đau lòng sao? Em nghĩ anh không muốn ở lại sao? Nhưng anh biết nếu anh ở đây, mọi chuyện sẽ không bao giờ kết thúc. Anh không muốn trở thành gánh nặng của nhóm, và càng không muốn khiến Ji Yong và nhóm đau lòng hơn !
Seung Hyun (Lee)
Gánh nặng? Nhóm không cần anh hoàn hảo. Nhóm cần anh là Seung Hyun hyung mà tụi em đã biết. Yongie… cậu ấy cần Hyung (Choi) là chính mình. Nhưng anh đã bỏ rơi Yongie //nói lớn//
Seung Hyun (Choi)
Anh xin lỗi… nhưng anh không thể quay lại. //mắt đỏ hoe//
Seung Hyun (Lee)
Anh không thể quay lại… nhưng anh có thể sống mà không có Yongie và bọn em sao? //nhìn Hyun//
Cả hai rơi vào im lặng. Không khí nặng nề bao trùm, chỉ còn lại sự đau lòng và những cảm xúc dồn nén chưa thể giải tỏa.
Seung Hyun (Choi)
Em ra ngoài đi anh cần 1 mình //lại ghế ở ngay bàn ngồi xuống//
Seung Hyun (Lee)
“Tại sao? Vì em nói đúng sao? Vì em nhắc anh nhớ rằng anh đã làm tổn thương Yongie à
Seung Hyun (Choi)
Không phải. Mà vì anh không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào nữa. Em nghĩ anh không biết mình sai sao? Anh biết. Nhưng anh không cần em đứng đây để dằn vặt anh thêm.
Seung Hyun (Lee)
Dằn vặt anh? Em chỉ muốn anh hiểu rằng anh đang làm tổn thương không chỉ bản thân mình, mà cả Ji Yong nữa! Anh nghĩ đuổi em đi là giải pháp sao? //tiến lại gần Hyun//
Seung Hyun (Choi)
Phải. Vì anh không muốn cãi nhau với em nữa. Anh mệt rồi, Seung Hyun (Lee). Rất mệt, anh không có đủ sức để giải thích, để tranh luận, hay để biện minh cho những gì mình đã làm. //đứng bật dậy, nói lớn//
Seung Hyun (Lee)
Hyung, anh không thể tiếp tục như thế này mãi được. Anh đang tự giam mình trong nỗi đau, và anh đang kéo cả Ji Yong xuống. Anh ấy không đáng phải chịu điều này. //mắt rưng rưng//
Seung Hyun (Choi)
Anh biết… nhưng anh không thể quay lại, hiểu cho anh với
Seung Hyun (Lee)
Nếu anh không thể quay lại… ít nhất hãy để Ji Yong biết anh vẫn còn quan tâm. Chỉ cần một lời nhắn thôi, anh không cần làm gì hơn. Anh ấy cần điều đó, và anh cũng vậy.
Seung Hyun (Choi)
//im lặng một lúc, rồi quay lại nhìn Lee// Ra ngoài đi, để anh một mình.
Seung Hyun (Lee)
Hyung có thể đẩy em ra, nhưng anh không thể đẩy Ji Yong ra khỏi trái tim mình. Đừng quên điều đó. //bước ra khỏi phòng//
Seung Hyun (Lee) quay người bước ra khỏi phòng, để lại Seung Hyun (Choi) một mình với bức ảnh trên tay và những cảm xúc dằn xé trong lòng.
Comments