ông ngồi trên chiếc ghế gỗ đơn sơ, cả hai anh em đều bị bắt quỳ một góc trong nhà, cây roi vừa phất lên cao, em gái liền lao đến ôm chặt em, miệng mếu máo muốn khóc đến nơi rồi..
Trương Na Mẫn
Ba ..đừng đánh anh hai mà..
Trương Khang
Tránh ra...ba chưa cho con đứng!!
Trương Khang
mau úp mặt vào tường cho ba!!
Trương Chân Nguyên
Ba cứ đánh con..con dạy hư em*cúi mặt xuống*
Trương Chân Nguyên
Em ấy không có tội tình gì hết
Trương Na Mẫn
anh hai...hông mà...ba*nắm lấy tay ông*
Trương Chân Nguyên
đi ra sau đi...anh hai sai
Trương Chân Nguyên
Anh hai phải chịu phạt..ngoan
đứa em gái nhỏ lủi thủi đi từng bước ra gian nhà sau, cái ngoảnh lại cuối cùng chính là lúc ông vung roi đánh vào tay em...
Trương Chân Nguyên
*cắn chặt răng*
Tính ông chỉ hơi nóng giận nhưng rồi cũng dễ nguôi ngoai, ông trở nên nghiêm khắc vì chỉ muốn con mình tốt hơn mà thôi, bậc sinh thành ai cũng luôn muốn con mình sẽ không khổ, nhưng mỗi khi nhìn em, ông lại chợt nghĩ về mẹ em, tại sao em lại giống bà ấy đến vậy..
Trương Khang
*ôm lấy tim*
đột nhiên tim ông đau thắt lại, cả lồng ngực phập phồng theo nhịp thở, ông choáng váng tìm một điểm tựa vào, em mặc kệ đôi chân quỳ lâu đến ê ẩm, ngay lập tức đỡ lấy ông..
lục lọi trong ngăn tủ gỗ cũ kĩ một lọ thuốc, trên tay là cốc nước nấu sôi để nguội hẳn từ lâu, từng chút giúp ông uống thuốc
ông chẳng qua chỉ vung roi đánh nhẹ nên vết thương dù có chút hằn đỏ nhưng không đến nỗi rách đến đau rát
Trương Chân Nguyên
ba..đừng giận con
Trương Chân Nguyên
con xin lỗi
Trương Chân Nguyên
Nhưng mà..con thương các anh ấy mà ba*khẽ nhìn ông*
Trương Khang
Chân Nguyên...ba không muốn con khổ như mẹ của con
Trương Khang
Bà ấy ..khổ sở cả đời vì ba rồi*ngước nhìn di ảnh của bà trên bàn thờ*
Trương Chân Nguyên
các anh ấy có chí làm ăn....con tin các anh ấy sẽ làm được
Trương Khang
Sao cứ đâm đầu vào khổ vậy hả con..
Trương Chân Nguyên
Ba nghỉ ngơi chút đi..con với Mẫn Mẫn đi nấu cơm
Trương Khang
Ba..xin lỗi*giọng nói nhỏ dần*
đôi mắt hằn nếp nhăn nhìn bóng lưng em dần rời đi, ông biết ông đánh em là sai, nhưng vì ông thương con mình đến mức ông lại dùng đến đòn roi thế này...
ông biết ....mình chẳng còn sống bao lâu nữa
Nếu ông xảy ra chuyện gì..hai đứa nhỏ này sẽ ra sao đây
............
Nghiêm Hạo Tường
Na Mẫn..*vẫy tay*
Trương Na Mẫn
Anh Tường..sao anh lại đến đây
Trương Na Mẫn
Ba em sẽ đánh anh đó
con bé liên tục nhìn xung quanh, cũng may cha em đang nghỉ ngơi trong phòng,còn em đang thổi cơm ở phía gian bếp..
Phía sau nhà em là một cánh đồng khoai lang lớn vì vậy mà có thêm một con đường men theo đó,mỗi lần em bị ba đánh, bọn họ sẽ men theo con đường này để đưa thuốc mỡ cho em bôi ..
Trương Na Mẫn
Anh hai
Trương Chân Nguyên
Hạo Tường..anh sao lại ở đây
Lưu Diệu Văn
Ayya...*gãi gãi*
Lưu Diệu Văn
Kiến nhiều quá đi mất
Trương Chân Nguyên
Anh đấy..chỗ đó có ổ kiến
Trương Chân Nguyên
Lúc nào anh cũng dẫm phải nó*bật cười*
Hạo Tường nhìn thấy sau lớp tay áo dài là những hằn đỏ của vết roi, anh nắm nhẹ lấy tay em, trong lòng đau xót không thôi..
Trương Na Mẫn
Anh nói chuyện đi...em canh ba cho
Cô bé chạy lon ton vào nhà, sẵn tiện chụm củi khô vào nồi cơm đang sôi sùng sục trên bếp lửa...
Nghiêm Hạo Tường
ngốc...đau chết anh rồi này*vừa thoa vừa thổi*
Trương Chân Nguyên
Vì các anh...em chịu đau một chút cũng không sao*mĩm cười*
Lưu Diệu Văn
Ngốc ạ..câu đó đáng lẽ anh phải nói chứ
Lưu Diệu Văn
Anh sẽ không để em một đời phải khổ đâu
Trương Chân Nguyên
Các anh ấy đâu ...
Nghiêm Hạo Tường
Họ đang phụ khiêng vác hàng hóa lên xe..mai sắp có chuyến vào thành phố đó
Nghiêm Hạo Tường
Em muốn ăn bánh không..
Trương Chân Nguyên
Nhưng mà...bánh đắt lắm
Trương Chân Nguyên
Không cần đâu
Lưu Diệu Văn
tụi anh kiếm tiền để mua thật nhiều đồ ăn ngon cho em mà*xoa đầu em*
Comments
Sourii🌷
có thể là mới vài câu mà nước mắt sắp rơi💧
2025-07-02
0
Sourii🌷
chị sẽ khôm bao dờ lười dcc🙊
2025-07-02
0