Đỗ Hải Đăng| Doo
Đỗ Hải Đăng, 23 tuổi – biệt danh Doo, là một nhân vật gần như không bao giờ xuất hiện mà không khiến người khác quay đầu nhìn lại. Không phải vì ngoại hình nổi bật hay khí chất "tổng tài" ngút trời, mà bởi vì Hải Đăng có sự yên lặng rất lạ – một kiểu yên lặng khiến người khác thấy mình đang bị nhìn thấu.
Dáng người cao, gầy vừa phải, da trắng, ánh mắt sâu và luôn lạnh – lạnh kiểu trầm tĩnh, chứ không phải lạnh kiểu xa cách. Anh mặc gì cũng đơn giản: sơ mi trắng, áo khoác đen, thỉnh thoảng thêm chiếc nhẫn bạc ở ngón giữa. Không ai từng thấy anh cười to, nhưng ai cũng biết anh có khiếu hài hước… kiểu “nguy hiểm”: chỉ cần buông một câu, cả phòng gục ngã, còn anh vẫn bình thản gõ điện thoại.
Tính cách của Hải Đăng là một tổ hợp mâu thuẫn:
– Có lúc trầm, rất trầm, đến mức người ta nghĩ anh đang sống ở một thế giới khác.
– Nhưng cũng có lúc… tự dưng bật mode “kỳ quặc bất ngờ”: hỏi những câu không ai nghĩ tới, làm những điều chẳng ai đoán được.
Ví dụ: cả nhóm đang bàn cách đột nhập vào trụ sở của kẻ thù, Hải Đăng tự nhiên hỏi:
> “Nếu có thể sống lại một ngày, mấy đứa muốn sống ngày nào?”
Không ai trả lời nổi, còn anh thì tự nhiên bật cười, rồi tiếp tục… im.
Doo là kiểu người mà mọi cảm xúc đều được giấu sau một lớp băng dày. Không ai biết khi nào anh vui, khi nào anh buồn. Thậm chí tức giận cũng chẳng bao giờ to tiếng – chỉ đơn giản là ánh nhìn lạnh đi một nhịp, và bàn tay khẽ nắm lại. Nhưng chính vì thế, anh là người ổn định và đáng tin nhất trong nhóm. Lúc nguy hiểm, ai cũng cuống, chỉ có Hải Đăng vẫn bình tĩnh, ra quyết định rõ ràng, thậm chí… còn trêu nhẹ:
> “Chạy đi. Tụi nó còn chưa bắn tới đâu.”
Trong tổ chức AC1, Hải Đăng không giữ chức vụ cụ thể, nhưng luôn là người RHYDER tin tưởng khi cần cử ai đó đi xử lý các nhiệm vụ có tính "xử lý sạch, nhanh, gọn". Anh không thích náo nhiệt, ghét làm màu, và đặc biệt… rất ghét ai đụng đến người thân trong nhóm. Một khi đã ra tay thì gọn đến mức không để lại vết. Người trong bang vẫn hay đùa:
> “Muốn chết đẹp? Tìm Doo.”
Với bạn bè, Hải Đăng không phải người thể hiện tình cảm bằng lời. Anh chẳng bao giờ nói “mày ổn không?”, nhưng luôn là người để lại ổ bánh mì nóng trước cửa, hay đặt một tấm thiệp chúc may mắn dưới laptop của đứa nào sắp thi. Anh nhớ sinh nhật từng người, nhưng không bao giờ chúc mừng công khai – chỉ gửi một câu duy nhất:
> “Hôm nay ăn gì ngon chưa?”
Với Quang Anh (RHYDER), Hải Đăng là người không hỏi “mày cần gì?”, vì anh đã luôn đứng ở phía sau, chuẩn bị sẵn mọi thứ, kể cả khi không ai biết.
Comments