hải đăng dẫn đăng dương về căn hộ nhỏ của mình. vừa bước vào, đăng dương đã co rúm lại.
căn phòng tuy gọn gàng nhưng có vẻ xa lạ, và mùi hương của người lạ lẫm khiến em cảm thấy bất an hơn bao giờ hết.
đôi mắt em đảo quanh, tìm kiếm một nơi để ẩn nấp. em sợ hãi, vì những ký ức về đòn roi và tiếng la hét vẫn còn ám ảnh.
liệu hải đăng có giống ba mẹ em không?
liệu anh ta có đột nhiên trở nên đáng sợ và làm hại em không?
hải đăng nhận ra sự lo lắng trong ánh mắt của em nhỏ. anh không ép buộc, chỉ nhẹ nhàng chỉ vào chiếc ghế sofa.
Đỗ Hải Đăng | Hải Đăng Doo ☆
nhóc ngồi đây ngoan!
Đỗ Hải Đăng | Hải Đăng Doo ☆
tôi đi lấy quần áo cho nhóc tắm, rồi mình ăn sáng nhé?
đăng dương vẫn đứng yên, đôi vai nhỏ bé run rẩy. hải đăng hiểu rằng cần phải có thời gian.
anh lấy một bộ quần áo cũ của mình, tuy hơi rộng nhưng chắc chắn sẽ ấm hơn chiếc áo mỏng dính của đăng dương. anh nhẹ đặt chúng lên ghế, rồi đi vào bếp, cố gắng tạo ra một không khí bình thường nhất có thể.
Trần Đăng Dương | Dương Domic ღ
anh đăng…đáng sợ…
khi hải đăng quay lại với một tô cháo nóng hổi, đăng dương vẫn ngồi nguyên vị trí cũ, hai tay em ôm chặt con thỏ bông.
hải đăng đặt tô cháo xuống bàn, rồi ngồi đối diện em, giữ một khoảng cách an toàn. anh không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ. sự im lặng không áp đặt, mà lại mang đến một cảm giác dịu êm.
dần dần, mùi cháo thơm lừng xộc vào mũi, đánh thức cơn đói cồn cào của đăng dương.
em ngước mắt lên nhìn hải đăng, rồi lại nhìn xuống tô cháo. anh vẫn kiên nhẫn.
cuối cùng, đăng dương khẽ đưa tay, cầm lấy chiếc thìa. từng muỗng cháo ấm nóng trôi xuống cổ họng, xua đi cái lạnh giá trong người em.
Đỗ Hải Đăng | Hải Đăng Doo ☆
đăng dương…
Trần Đăng Dương | Dương Domic ღ
ưm…dạ…
hải đăng gọi tên em, khiến người nhỏ chợt dừng tay mà ngước mắt nhìn anh. anh cười mỉm, nhẹ xoa đầu đăng dương rồi thủ thỉ.
Đỗ Hải Đăng | Hải Đăng Doo ☆
tôi chỉ gọi thử thôi mà…
Đỗ Hải Đăng | Hải Đăng Doo ☆
nhóc ngoan, không sao
Đỗ Hải Đăng | Hải Đăng Doo ☆
ăn đi kẻo cháo hết ngon!
Trần Đăng Dương | Dương Domic ღ
ưm…
Trần Đăng Dương | Dương Domic ღ
//gật đầu//.
★
đến khi bụng đăng dương đã căng no, em nhỏ khẽ liếm mép môi vì bữa ăn ngon ơi là ngon thì hải đăng mới cầm lấy tay em.
Đỗ Hải Đăng | Hải Đăng Doo ☆
đăng dương
Đỗ Hải Đăng | Hải Đăng Doo ☆
đây là nhà của tôi
Đỗ Hải Đăng | Hải Đăng Doo ☆
nhóc không phải sợ…
Đỗ Hải Đăng | Hải Đăng Doo ☆
tôi sẽ không bao giờ làm hại nhóc…
đăng dương rụt tay lại, em một lần nữa ôm chặt thỏ bông vì sợ.
Đỗ Hải Đăng | Hải Đăng Doo ☆
ngoan…tôi đưa nhóc đi tham quan nhà…
Trần Đăng Dương | Dương Domic ღ
//gật đầu//
★
sau một hồi đưa đăng dương tham quan nhà, anh mới dừng lại, quay lại mà ngồi xuống ngang tầm mắt em, cố gắng tạo một bầu không khí thân thiện.
Đỗ Hải Đăng | Hải Đăng Doo ☆
tôi là hải đăng…
Đỗ Hải Đăng | Hải Đăng Doo ☆
còn nhóc là đăng dương…
Đỗ Hải Đăng | Hải Đăng Doo ☆
nhóc năm nay…bao nhiêu tuổi rồi?
đăng dương vẫn im lặng, nhưng vẻ căng thẳng trên khuôn mặt em đã dịu đi một chút. em khẽ gật đầu, rồi đáp.
Trần Đăng Dương | Dương Domic ღ
bống…bống mười sáu tuổi ạ…
Đỗ Hải Đăng | Hải Đăng Doo ☆
//mỉm cười//
Đỗ Hải Đăng | Hải Đăng Doo ☆
thế thì nhóc phải gọi tôi bằng anh rồi
Đỗ Hải Đăng | Hải Đăng Doo ☆
tôi hơn nhóc tám tuổi lận cơ!
Trần Đăng Dương | Dương Domic ღ
mâng…
Trần Đăng Dương | Dương Domic ღ
anh đăng…
Đỗ Hải Đăng | Hải Đăng Doo ☆
giỏi…đăng dương nói đúng rồi!
Đỗ Hải Đăng | Hải Đăng Doo ☆
//đưa tay lên//
đăng dương nhìn bàn tay của hải đăng một lúc, rồi rụt rè đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào. bàn tay anh to lớn và ấm áp, khác hẳn với những cái nắm thô bạo mà em từng biết.
Trần Đăng Dương | Dương Domic ღ
…
sau một thoáng im lặng, đăng dương ngước nhìn hải đăng. đôi mắt em chăm chú quan sát khuôn mặt thanh tú của anh.
rồi bất ngờ, em bật ra một từ
Trần Đăng Dương | Dương Domic ღ
doo…
hải đăng khựng lại, hơi ngạc nhiên.
Đỗ Hải Đăng | Hải Đăng Doo ☆
doo?
Đỗ Hải Đăng | Hải Đăng Doo ☆
ý nhóc là sao?
Trần Đăng Dương | Dương Domic ღ
anh…anh đăng nhìn giống…
Trần Đăng Dương | Dương Domic ღ
giống cá mập…cá mập doo doo…
Trần Đăng Dương | Dương Domic ღ
//lí nhí//
Đỗ Hải Đăng | Hải Đăng Doo ☆
//chú tâm lắng nghe//
đăng dương đưa tay lên, làm động tác như một con vật đang há miệng đớp mồi.
trong đôi mắt ngây thơ của em, hải đăng với khuôn mặt hơi góc cạnh có lẽ trông giống như một con cá mập mà em từng thấy trên tivi hay trong truyện tranh.
hải đăng ngẩn người ra một lúc, rồi bật cười nhẹ nhàng. anh không thấy phiền lòng với biệt danh kỳ lạ này, ngược lại, nó khiến anh cảm thấy gần gũi hơn với em nhỏ.
Comments