Bẫy Tình Tổng Tài: Tình Một Đêm, Thù Một Đời
Chương 3: Buổi tối ở penthouse
Chương 3: Buổi tối ở penthouse
Diệp Tịnh đứng trước cửa căn hộ penthouse nằm trên tầng cao nhất tòa nhà
Bên trong là không gian yên tĩnh đến lạnh lẽo, sang trọng đến ngột ngạt
Tần Lâm Diệp Tịnh
/tay ôm laptop, tay kia siết chặt xấp tài liệu vừa in xong/
Đầu óc cô vẫn quay cuồng với câu nói ban trưa của anh:
Phan Thẩm Minh Thời
Chuẩn bị hoá đơn...lần này tôi nhận tiền công
Cửa mở. Minh Thời trong áo sơ mi đen, tay còn cầm ly rượu vang
Phan Thẩm Minh Thời
/đứng nghiêng người, nhường lối cho cô vào. Không nói một lời nào/
Tần Lâm Diệp Tịnh
/bước vào, ánh mắt đảo quanh phòng khách rộng thênh thang/
Bộ sofa màu xám tro, đèn chùm thủy tinh, đàn piano góc phòng…
Một mùi hương nam tính, nhẹ và lạnh, bao phủ lấy cô như vòng tay vô hình
Phan Thẩm Minh Thời
Tài liệu /chìa tay, ánh mắt chẳng hề che giấu vẻ đánh giá/
Tần Lâm Diệp Tịnh
/đưa cả xấp giấy và laptop/
Tần Lâm Diệp Tịnh
Anh muốn tôi làm gì nữa?
Tần Lâm Diệp Tịnh
/cố giữ giọng điềm tĩnh, nhưng cổ họng khô khốc/
Phan Thẩm Minh Thời
Ở lại. Tôi cần người ghi chú khi làm việc
Phan Thẩm Minh Thời
/nhún vai, thản nhiên bước vào phòng làm việc/
Một không gian riêng với bàn gỗ đen, kệ sách, và chiếc ghế xoay nơi ánh sáng từ cửa kính hắt vào
Cô ngồi đối diện anh, gõ lạch cạch trên bàn phím, ghi lại từng câu anh nói khi xem tài liệu
Nhưng khi đồng hồ chỉ 10 giờ đêm, mọi thứ vẫn chưa kết thúc
Phan Thẩm Minh Thời
Cô mệt rồi? /ngước lên, giọng đều đều/
Nhưng ánh mắt ánh lên tia trêu chọc
Phan Thẩm Minh Thời
/đứng dậy, bước vòng qua bàn/
Khoảng cách giữa họ bỗng chốc thu hẹp
Phan Thẩm Minh Thời
Cô nghĩ tôi là ai, Diệp Tịnh? /thì thầm, cúi người thấp sát gương mặt cô/
Phan Thẩm Minh Thời
Một người đàn ông bị xem là…trai bao?
Tần Lâm Diệp Tịnh
/giật mình, ngẩng lên/
Ánh mắt anh lúc này như xuyên thấu cả tâm trí cô
Tần Lâm Diệp Tịnh
Tôi tưởng hôm đó là…hiểu lầm /lắp bắp/
Phan Thẩm Minh Thời
Hiểu lầm? /bật cười lạnh, rồi vươn tay chống lên bàn, giam cô trong một khoảng không gian kín/
Phan Thẩm Minh Thời
Cô là người phụ nữ đầu tiên dám để lại tiền rồi biến mất như không có gì xảy ra
Phan Thẩm Minh Thời
Cô có biết cảm giác đó…giống như bị chà đạp không?
Tịnh bối rối. Cô không ngờ…anh lại để tâm như vậy
Tần Lâm Diệp Tịnh
Tôi xin lỗi…
Phan Thẩm Minh Thời
/nhìn cô vài giây, rồi bất ngờ cười, nhưng nụ cười ấy không hề dịu dàng/
Phan Thẩm Minh Thời
Muộn rồi, phòng khách có giường. Cô ngủ lại đi. Thư ký 24/24 cơ mà
Tần Lâm Diệp Tịnh
Tôi không mang đồ ngủ /trừng mắt/
Phan Thẩm Minh Thời
Không mặc cũng được /nhún vai/
Tần Lâm Diệp Tịnh
/suýt hét lên/
Phan Thẩm Minh Thời
/quay lưng đi vào phòng ngủ/
Phan Thẩm Minh Thời
Tắm trước khi ngủ, đồ sạch trong ngăn tủ. Cấm về. Trừ khi cô muốn mất việc
Tần Lâm Diệp Tịnh
/tim đập loạn/
Là trả thù? Hay là…bắt đầu cho một điều gì đó nguy hiểm hơn?
Comments