[Rhycap] Chúng Ta, Tháng Năm Không Thể Quay Lại
Ai cũng thay đổi chỉ có kí ức là không
Cậu mang bản phác thảo sơ bộ lên, đúng giờ, không trễ một phút
Nguyễn Quang Anh
// Anh nhận bản kế hoạch, không xem, chỉ lật lật từng trang như thể tìm sai sót cho bằng được //
Nhưng càng xem càng không thể phản bác - từng ý tưởng, từng dòng chữ đều sắc bén, đúng trọng tâm thậm trí vượt mong đợi
Nguyễn Quang Anh
// gằn giọng // Cậu học cách sống giả tạo tốt thật
Hoàng Đức Duy
// Cậu đáp lần đầu nhìn thẳng vào mắt anh lạnh mà buồn // Không ai dạy tôi cả, chính anh cho tôi bài học đầu tiên
Hoàng Đức Duy
Không còn việc gì nữa thì tôi xin phép về
Sau đó cậu bước chân ra về để lại anh đứng đó mang trong mình sự bực tức
Nguyễn Quang Anh
Cậu được lắm
Nguyễn Quang Anh
Tôi sẽ khiến cậu phải trả giá vì những gì cậu làm năm xưa
Nguyễn Quang Anh
Giá như năm đó cậu thừa nhận với tôi vì những điều cậu làm thì chuyện đâu đến mức như ngày hôm nay chứ // anh cười nhạt //
Ngày hôm sau, Đức Duy bước vào phòng họp tầng 12, hôm nay là buổi thảo luận chính thức về chiến dịch truyền thông đầu tiên. Dự án lớn, áp lực cao, phía Nguyễn Thị cử cả đội PR lẫn kế hoạch
Người dẫn đầu nhóm không ai khác ngoài Đăng Dương - bạn thân từ thời đại học của Quang Anh, hiện là giám đốc chiến lược của Nguyễn Thị
Còn phía cậu, Pháp Kiều - cộng sự thân thiết, đồng thời là bạn cùng phòng ký túc xá năm xưa - là người phụ trách truyền thông chính
Đăng Dương nhận ra Đức Duy ngay từ khi cậu bước vào, rồi gật đầu chào, nụ cười hơi gượng gạo
Đăng Dương
Lâu rồi không gặp, Đức Duy!
Hoàng Đức Duy
//Cậu nhìn Dương, đáp khẽ// Chào anh, nghe nói anh vừa được thăng chức. Chúc mừng
Đăng Dương
// Đăng Dương cười nhẹ // Tôi chỉ làm việc chăm chỉ. Không như một số người, biến mất mấy năm rồi quay lại...lợi hại hơn hẳn
Pháp Kiềuu
//Pháp Kiều đứng cạnh khẽ cau mày, định phản ứng//
Hoàng Đức Duy
// Đặt tay lên vai Kiều // Không saoo
Buổi thảo luận bắt đầu.Dù không ai nói gì, nhưng ai cũng nhận thấy rõ ánh mắt Quang Anh vẫn không buông khỏi Đức Duy và cậu thì chưa từng nhìn về phía anh
Khi kết thúc Đăng Dương gọi riêng Quang Anh ra ban công tầng 12
Hai người đàn ông dựa vào lan can, mỗi người một điếu thuốc chưa châm
Đăng Dương
Mày đang làm cái gì vậy, Quang Anh?
Nguyễn Quang Anh
// anh thản nhiên nói// làm việc
Đăng Dương
Là trả thù? Hay là...tìm cớ tiếp cận cậu ấy?
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh im lặng //
Đăng Dương
//Đăng Dương nhìn bạn mình, chậm rãi // Tao không tin Đức Duy là người năm xưa mày nghĩ
Đăng Dương
Nếu mày không làm rõ sẽ đến ngày mày phải hối hận
Nguyễn Quang Anh
// nhếch môi // Chỉ cần cậu ta đau...bằng một phần những gì tao từng chịu
Tối hôm đó, Pháp Kiều ngồi ăn cùng Đức Duy tại căn hộ
Không khí lặng lẽ chỉ nghe tiếng muỗng chạm vào bát sứ
Pháp Kiềuu
// Pháp Kiều hỏi, giọng lo lắng // Mày ổn không
Pháp Kiềuu
Mày không cần gồng lên như thế đâu, người tổn thương là mày không phải anh ta
Đức Duy dừng lại một chút
Hoàng Đức Duy
Anh ta cũng tổn thương. Chỉ là anh ấy...chưa bao giờ muốn nghe mình
Anh liên tục đưa ra những yêu cầu chỉnh sửa. Có lúc vô lý, có lúc quá tàn nhẫn. Anh tạo áp lực bằng lịch trình dày đặc, kiểm tra bất ngờ, họp đột xuất
Mỗi lần như vậy, Pháp Kiều đều muốn cãi tay đôi với anh ta nhưng Đức Duy vẫn bình thản chấp nhận
Đối với cậu, mỗi lần bị anh ép buộc là một lần thử xem anh có còn quan tâm cậu hay không
Comments
Tít láo
Tôi đã xem xong và tôi phải nói rằng đây là một câu chuyện đầy cảm xúc và sáng tạo. 🤗🤗
2025-07-12
1