Chapter 4

Edogawa Conan
Edogawa Conan
/nhìn cô/
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
/cười nhẹ/
Hai người đang ngồi xem TV ngoài phòng khách
Cô đến nhà Ran để ăn cơm
Sau bữa cơm, Ran cất lời mời cô ở lại
Cô không nói gì thêm, chỉ gật đầu đồng ý bởi nó cũng là ý định của cô
Edogawa Conan
Edogawa Conan
Sao lại....
Chưa kịp dứt câu
Ran đã gọi hai người VSCN rồi đi ngủ
Ran trải nệm xuống sàn phòng khách, đặt một cái gối mềm và chiếc chăn ấm lên đó. Ban đầu Ran muốn ngủ cùng cô nhưng cô từ chối bởi quen ngủ một mình
Conan thì ngủ cùng Kogoro
Cô nằm trong phòng khách, một tay nhấn laptop, môt tay mân mê đuôi tóc
Cạch
Chẳng cần quay ra nhìn
Cô cũng biết người vào là Conan
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
/gập laptop/
Cậu ngồi xuống, đối diện với cô, lặng im. Căn phòng như đông cứng lại trong vài giây
Edogawa Conan
Edogawa Conan
Tại sao cậu quay về
Cô im lặng, như đang cân nhắc giữa nói và giấu
Edogawa Conan
Edogawa Conan
Tôi muốn nghe cậu nói với tư cách một người tôi xem là....quan trọng
Cô hơi nghiêng đầu. Nét mặt không đổi, nhưng ánh mắt đã khẽ lay sau lớp vải trắng
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Tôi trở về vì mọi thứ chưa kết thúc
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Vì có người vẫn đang bị đe dọa
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Vì có kẻ chưa bị lật mặt
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Và....
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Vì vẫn muốn bảo vệ ....điều gì đó
Edogawa Conan
Edogawa Conan
Điều gì đó ?
Edogawa Conan
Edogawa Conan
Không phải ai đó sao
Cô bật cười rất khẽ, một tiếng cười nghèn nghẹn
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Có lẽ vậy
Conan hơi cúi đầu
Giọng trầm đi hẳn
Edogawa Conan
Edogawa Conan
Ngày cậu biến mất....
Edogawa Conan
Edogawa Conan
Tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ tha thứ
Edogawa Conan
Edogawa Conan
Không phải vì giận....mà vì....
Edogawa Conan
Edogawa Conan
Bị bỏ rơi bởi một người...quan trọng
Trong quá khứ, trước khi rời khỏi Nhật, cô đã biến mất không một lời từ biệt. Không một tin nhắn. Không một lời giải thích. Không ai biết cô đi đâu, sống chết ra sao. Cậu từng chờ tin cô. Từng tìm kiếm qua những manh mối mờ nhạt. Từng nghĩ… nếu gặp lại, chắc chắn sẽ nổi giận, sẽ chất vấn, sẽ dứt khoát. Nhưng giờ đây cậu không muốn kết tội nữa. Chỉ muốn biết "Vì sao chọn bỏ đi mà không nói gì với cậu"
Cô nhìn cậu thật lâu. Ánh mắt cậu giờ đã khác. Không còn là cậu thiếu niên vô tư năm xưa nữa rồi
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Hóa ra...tôi từng quan trọng đến thế
Edogawa Conan
Edogawa Conan
Tôi từng nghĩ...
Edogawa Conan
Edogawa Conan
Nếu không phải Ran
Edogawa Conan
Edogawa Conan
Thì chỉ có cậu mới khiến tôi muốn ở lại nơi này
Không khí như khựng lại
Gió ngoài khung cửa sổ vẫn thổi nhẹ, mang theo mùi đêm lạnh
Cô đưa tay siết nhẹ lấy góc chăn. Không nhìn, không động. Mắt cô vẫn quấn băng trắng phủ kín, như cách cô luôn giấu mọi thứ sau một lớp ngăn vô hình
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Tôi không quay về vì cậu
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Nhưng biết cậu vẫn sống tốt
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Tôi an tâm rồi
Giọng cô bình thản. Không chút run rẩy, không nặng nhẹ, như thể mọi thứ chỉ là tình cờ, không liên quan gì đến cảm xúc
Conan không trả lời. Nhưng lòng cậu biết rất rõ rằng cô đang trốn tránh
Hai người lại rơi vào khoảng không tĩnh lặng
Cô biết là cậu muốn hỏi rất nhiều nhưng không nói
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
/nhìn cậu/
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
/khẽ xoa đầu/
Edogawa Conan
Edogawa Conan
/khựng/
Cậu không trốn tránh mà có điều gì đó cũ kỹ, âm ấm, nhói lên trong ngực rồi lặng xuống
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
/rút tay về/
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
/nằm xuống/
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Ngủ đi
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Nayuki Hashime_Noir/Vesper
Đừng nghĩ gì nữa /thì thầm/
Conan liếc qua chiếc nệm cô đang nằm, rồi nhìn sang góc trống gần cửa sổ, nơi mà Ran từng để sẵn thêm một chiếc nệm dự phòng, đề phòng ông Kogoro say và nằm lăn lóc
Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ kéo tấm chăn mỏng rồi nằm xuống, cách cô một khoảng đủ để gọi là xa
Không ai nói gì thêm. Không ai chạm vào nhau nữa. Đêm hôm ấy, Tokyo vẫn chưa ngủ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play